Bạch Linh Miểu cắn móng tay suy nghĩ một lúc nói:
“Lý sư huynh, hay là thế này, bên phía Bách Liên Giáo, ta có thể nói được, hay là ta cho người đi ra, cố hết khả năng thu nhận những người này thành tín đồ Bách Liên Giáo, ngươi thấy được không?”
Lý Hỏa Vượng hơi bất ngờ nhìn nàng một cái:
“Bách Liên Giáo ư? Là ngươi tự nghĩ, hay là cấp trên của Bách Liên Giáo nghĩ như vậy?”
“Lý sư huynh, tại sao lại nói như vậy, hiện giờ ta là thánh nữ có thân phận cao nhất trong Bạch Liên Giáo.”
Nhưng trước đó, thực sự có thể khiến Bách Liên Giáo thu nhận những nạn nhân này, so với pháp giáo muốn hô gọi Vu Nhi giáng xuống, Bách Liên Giáo có vẻ tốt hơn nhiều.
“Được, bảo người của ngươi hành động nhanh chút, ta đoán pháp giáo nhìn thấy đông nạn dân như này, đã bắt đầu ra tay cướp người rồi.”
“Ừm!”
Bạch Linh Miểu khẽ gật đầu, sau đó nhấc chân nhẹ nhàng đi ra ngoài thôn.
Một lúc sau Bạch Linh Miểu đã quay về, thì thấy Lý Hỏa Vượng không ở trong thôn, bèn đi về đại viện Bạch gia.
Vừa đi vào viện, Bạch Linh Miểu nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang ngồi trên ghế đẩu đợi mình.
“Ngồi đi, chúng ta nói chuyện.”
Lý Hỏa Vượng vỗ nhẹ bên cạnh.
Bạch Linh Miểu ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng dựa đầu lên vai Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi thật lòng nói cho ta biết, có phải ngươi giấu ta chuyện gì về Bách Liên Giáo không?”
---
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng hỏi vậy, Bạch Linh Miểu hơi ngẩn người.
“Lý sư huynh, tại sao ta phải lừa ngươi, chúng ta cùng trả qua khó khăn vất vả, ta đối với ngươi thế nào, chẳng lẽ còn phải nghi ngờ sao?”
“Ta biết, đương nhiên ta biết, nhưng kể cả không có ác ý, kể cả là mục đích tốt, nhưng có lúc người của mình cũng lừa nhau, từng mắc lừa một lần, khó tránh hơi phản ứng quá đà.”
Nghe thấy lời này, Bạch Linh Miểu khẽ thở dài một hơi.
“Lý sư huynh, ngươi muốn biết gì, chỉ cần ngươi hỏi, ta đều nói với ngươi, nhưng ngươi có thể đừng nghi ngờ ta không? Trong lòng ta thực sự rất buồn.”
Nghe thấy vậy, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng nắm tay đối phương, kéo về phía mình.
“Làm thánh nữ Bạch Liên này, có hiểm họa không?”
“Không có.”
Bạch Linh Miểu nhẹ giọng trả lời.
“Vậy ư? Vậy đang yên đang lành sao lại chọn ngươi làm thánh nữ? Có phải Vô Sanh Lão Mẫu đó coi ngươi là tâm bàn không?”
Nghe thấy lời này, Bạch Linh Miểu hơi nghi ngờ.
“Lý sư huynh, tâm bàn là gì? Chắc Vô Sanh Lão Mẫu không cần thứ đó chứ?”
“Không! Cần chứ! Chỉ cần nàng ta là Ti mệnh, thì chắc chắn nàng ta phải cần!”
Lý Hỏa Vượng nói chắc như đinh đóng cột.
“Ngươi kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho ta, đừng giấu bất kỳ chuyện gì! Có vấn đề gì, chúng ta cùng đối diện!”
Nghe thấy lời này, Bạch Linh Miểu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhỏ nhẹ lên tiếng nói:
“Hôm đó sau khi ta bị Liên tiền bối đưa đi, gặp người cùng chi Bạch Liên của nàng ta.”
“Bọn họ gặp ta thì đều rất kích động, đều nói trên người ta có phổ giác diệu đạo của Vô Sanh Lão Mẫu, đều quỳ xuống bái lạy ta. Ta vốn tưởng gặp phải kẻ lừa đảo, kết quả sau khi bọn họ ghi rất nhiều chữ trên người ta, ta lại thực sự cảm nhận được Vô Sanh Lão Mẫu.”
Nói đến đây, Bạch Linh Miểu tỏ ra thành kính.
“Lý sư huynh, ngươi biết không? Thực ra cha mẹ ta, bọn họ luôn làm sai, tin rằng Vô Sanh Lão Mẫu vốn không cần người tế bái, Vô Sanh Lão Mẫu là thần tiên tốt.”
“Hừ!”
Nghe thấy vậy, Lý Hỏa Vượng hừ một tiếng trong lòng, e rằng vì thiên đạo cần người tế của Vô Sanh Lão Mẫu bị người khác cướp đi, cho nên mới không cần người tế, không liên quan đến tốt xấu.
Đúng lúc Lý sư huynh suy đoán động cơ của Vô Sanh Lão Mẫu trong lòng, Bạch Linh Miểu nói tiếp:
“Nàng ta thực sự rất tốt, nàng ta còn nói cho ta biết ngươi đang gặp rắc rối.”
“Nàng ta còn nói, có thể dạy cho ta thần thông, còn có thể cho mượn người Bạch Liên Giáo, đi cứu ngươi.”
“Lý sư huynh, ngươi nghĩ đi, nếu không phải có Vô Sanh Lão Mẫu cứu ngươi, thì lúc đó ngươi phiền phức rồi, chúng ta nợ nàng ta ân tình.”
“Khi đó là ngươi đến cứu ta, không phải là nàng ta, ta nợ ngươi, chứ không phải nợ nàng ta.”
“Nhưng sức mạnh của ta là của Vô Sanh Lão Mẫu, nếu nàng ta không giúp ta, thì ta cũng không cứu được ngươi.”
Lý Hỏa Vượng không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này, trực tiếp nhảy ra nói:
“Ngươi nói với nàng ta, bất kể nàng ta có mục đích gì, sau Vu Nhi Thần, chúng ta không đứng cùng một chiến tuyến.”
“Kẻ địch trước mắt, chúng ta có thể tạm thời hợp tác đối phó Vu Nhi Thần, có chuyện gì thì cứ đợi sau khi sóng gió lần này qua đi, chúng ta lại ngồi vui vẻ bàn bạc.”
Bây giờ Lý Hỏa Vượng không còn là người lỗ mãng, cho dù Bạch Linh Miểu nói ba hoa trời đất, nhưng hắn biết Ti Mệnh đều không phải loại tốt đẹp gì, để Bạch Linh Miểu bên cạnh Vô Sanh Lão Mẫu, hắn thực sự không yên tâm.
Bạch Linh Miểu gật đầu mạnh.
“Vậy được, nhưng Lý sư huynh, ta cảm thấy bây giờ rất tốt, cha mẹ ta, bây giờ họ sống ở quê nhà chân không rất tốt.”
“Sau khi ta chết, ta cũng có thể trở về quê nhà chân không, gặp lại họ!”
Lý Hỏa Vượng nghe thấy lời này, thực sự không nhịn được, đang định lên tiếng phản bác, thì sắc mặt Bạch Linh Miểu đột nhiên thay đổi.
Cảm giác quen thuộc khiến Lý Hỏa Vượng hơi ngẩn người, đó là Nhị Thần, Nhị Thần không chết!