Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 953: Đều Đến




Tiếng soàn soạt không ngừng, Ngưu Tam ngồi xổm trong đám đông, ôm bát cháo lớn sì sụp húp lấy húp để.

Cháo gạo cao lương loãng, trong đó còn có rau dại, cà rốt, khoai tây. Nhưng cho dù là vậy, Ngưu Tam cũng vừa khóc vừa ăn, thực sự quá thơm, cả đời này chưa từng được ăn thứ gì ngon như vậy. Thè dài lưỡi liếʍ sạch sẽ bên trong bát, Ngưu Tam đi ra từ trong đám đông, sợ bóng sợ gió đi về phía nồi cháo.

Tuy người gầy đến chẳng ra sao, nhưng Ngưu Tam cao lớn lập tức vẫn thu hút sự chú ý của hương binh bên cạnh.

“Làm gì thế hả! Đứng lại!”

Mấy hương binh thôn Ngưu Tâm dùng cây giáo dài chỉ vào Ngưu Tam, cất giọng nghiêm khắc nói.

Không trách được bọn họ nghiêm khắc, thực ra trong lòng họ cũng sợ, đang yên đang lành thì mọc đâu ra một đám nạn dân.

“Quan...quan gia, chẳng phải nói một người hai bát sao? Ta có thể lấy thêm một bát không?”

Ngưu Tam vươn cổ hỏi lấy lòng.

Khi một muỗng cháo lớn được cho vào trong bát của mình, Ngưu Tam lập tức gật đầu cúi người, trở về chỗ trong đám đông thưởng thức đồ ăn ngon.

Tuy nói ban đầu mình cũng là một đội trưởng trong quân lính, cũng coi là nhân vật lớn, nhưng bây giờ chỉ cần có cháo ăn, bảo hắn quỳ xuống chui qua háng hắn cũng làm.

Liếʍ sạch sẽ cháo trong bát lần nữa, Ngưu Tam đầu óc linh hoạt, len lén nhìn sang thôn bên cạnh.

Khác với cảnh đổ nát từng thấy trước đó, thôn này đầy sức sống, không chút nào dấu vết của thiên tai.

Thực sự quá kỳ lạ, phải biết rằng thiên tai giáng xuống, cả Đại Tề không còn một ai, không ai có thể may mắn tránh được.

“Chẳng lẽ nơi này có cao nhân che chở ư?”

Đúng lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy trong cánh động phía xa, trên không trung nứt ra một đường, một đạo nhân trẻ mặc áo bào màu đỏ từ bên trong chui ra, trong lòng lập tức chắc chắn với suy nghĩ này.

Từ xa hắn nhìn thấy đạo nhân đó liếc đám người mình một cái, đi vào một thôn làng có hàng rào, nói gì đó với một quái nhân có khuôn mặt một mảng trắng một mảng đen.

Chẳng bao lâu, Ngưu Tam nhìn thấy quái nhân đó chắp tay sau lưng phong thái hiên ngang đi đến trước đám đông, dùng ngón tay tùy ý chỉ mấy cái.

“Ngươi, ngươi, ngươi, cả ngươi nữa ra đây!”

Bốn người này cũng coi như có khổ người cao lớn trong số nạn dân, trong đó có cả Ngưu Tam.

“Nghe rõ đây, Lý sư huynh của ta khoan dung độ lượng! Là một người tốt bụng! Không muốn thấy người khác khổ sở! Cho nên mới cho các ngươi cháo ăn.”

“Nhưng các ngươi có hơn trăm người, rất hỗn loạn, quản lý thế nào, sau này bốn người các ngươi là quản lý của những người này.”

“Quản lý tốt đồng hương của các ngươi, vệ sinh thì vào trong rừng! Cũng không được làm việc xấu, nếu ai không chịu, lôi người đó ra, ngày mai giảm một nửa cháo!”

“Ầy ầy ầy.”

Thấy bốn người gật đầu khom lưng với mình, Cẩu Oa tỏ vẻ đắc ý, cảm giác này thật dễ chịu.

Nhìn thấy bốn người đi vào trong đám người, Cẩu Oa quay đầu nhìn sang Lý Hỏa Vượng bên cạnh nói:

“Lý sư huynh, tuy đây là việc tốt, chúng ta cũng không thiếu lương thực, nhưng càng ngày càng đông người đến, chúng ta có làm được hết không?”

Lý Hỏa Vượng nhìn những nạn dân này, cất giọng trầm thấp nói:

“Sẽ không càng ngày càng nhiều đâu, người Đại Tề chết cũng không còn lại bao nhiêu nữa.”

Hắn vừa đến Đại Tề kiểm tra, trong vòng bán kính mấy chục dặm, sợ là chỉ còn chút người này.

Đúng lúc đó, tiếng guốc ngựa vang lên, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Xuân Tiểu Mãn dẫn mấy hương binh cưỡi ngựa chạy đến.

Một tay kéo dây thừng, Xuân Tiểu Mãn lật người nhảy xuống ngựa, nói với Lý Hỏa Vượng:

“Lý sư huynh, ngươi đoán không sai, không chỉ chỗ chúng ta, các thôn khác bao gồm cả huyện cũng xuất hiện một số nạn dân chạy nạn.”

“Trong những người này có ai đeo khăn trắng không?”

Lý Hỏa Vượng hỏi.

“Có, nhưng không nhiều, tìm một vòng, chỉ có ba năm ngươi.”

Lý Hỏa Vượng nghe thấy lời này trong lòng lập tức trầm xuống, sự xuất hiện của người Đại Tề không phải là ngẫu nhiên, Cao Trí Kiên vốn là hoàng đế của Đại Tề, hiện giờ hắn đã liên kết long mạch của Đại Lương.

Bất kể Đại Tè có phải là đoạn lịch sử bị biến mất không, dù sao hiện giờ người của Đại Tế, lần lượt đến Đại Lương.

Cách của Gia Cát Uyên đã có tác dụng, dân chúng của Đại Tề đúng là đã được cứu, chỉ là với cách đặc biệt nào đó.

Bây giờ điều quan trọng hơn là, họ gần như cùng đến một lúc, không chỉ dân chúng Đại Tề, hắn cần mau chóng thông báo cho Cao Trí Kiên.

“Ừm.”

Lý Hỏa Vượng gật đầu, trầm tư một lúc, sau đó lấy ra một phong thư từ trong lòng.

“Ngươi giúp ta đến Kinh thành một chuyến, mang lá thư cho Cao Tri Kiên và Giám Thiên Ti.”

“Được.”

Xuân Tiểu Mãn nhận lấy bức thư, lập tức cưỡi ngựa lên đường.

Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, bây giờ tin tức tốt duy nhất là Đại Tề mười hộ thì một, tín đồ của Vu Nhi Thần cũng chết và bị thương rất nhiều, nếu không họ đến Đại Lương, là một tai họa lớn với Đại Lương.

Nhưng cho dù rất nhiều người chết, nhưng tín đồ phá giáo may mắn sống sót của Đại Tề vẫn là một mầm họa.

“Lý sư huynh, ngươi đang nghĩ cách xử lý những người này à?”

Bạch Linh Miểu đi đến dịu dàng hỏi.

Lý Hỏa Vượng chậm rãi khoanh tay trước ngực, nhìn những nạn dân phía xa nói:

“Đúng thế, tuy họ không đông, nhưng những người này đều đói điên cuồng, hơn nữa có thế sống sót, ít nhiều cũng có chút môn đạo.”

“Nếu không quản lý, bất luận là vi phạm pháp luật, hay bị pháp giáo Đại Lương hút vào trong, e là Đại Tề vừa mới thái bình lại nổi sóng gió.”