Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 952: Đại Tề




“Hừ, vừa nhìn là thấy trước đây chưa từng bị đói, ngươi nhét thứ này vào bụng, mà muốn tự hại chết mình à? Ngươi phải ăn cháo! Sau khi ăn cháo hai ngày, mới có thể ăn thực phẩm khô.”

Cẩu Oa nhìn trái ngó hải, dùng ngón tay chỉ vào hai hương binh bên cạnh, ra oai nói:

“Hai các ngươi, đúng, chính là hai ngươi, mau đi nấu cháo, không nghe thấy lời vừa nãy của cha nuôi các ngươi à? Chuyện này do ta quản.”

Nghe thấy có nạn dân, người trong thôn lập tức vây lại xem trò vui.

Dưới sự vây xem của thôn dân thôn Ngưu Tâm, người này ăn liền ba bát cháo, hắn còn muốn ăn nữa thì bị Cẩu Oa ngăn lại.

“Đủ rồi, ăn nữa thì no chết đấy.”

Sau khi Cẩu Oa cố giành lấy bát của hắn, liền đặt mông xuống ghế đẩu.

“Ăn xong rồi, nói đi, nhà ngươi ở đâu?”

Người đàn ông hơi sợ hãi nhìn những người xung quanh, khi nhìn thấy kẹo mỡ lợn trong tay con gái của Cẩu Oa, cũng thè lưỡi liếʍ theo bản năng.

“Ta...nhà ta ở huyện Tức.”

“Huyện Tức? Huyện Tức ở đâu? Chưa từng nghe đến, nhà ngươi gặp nạn gì? Sao phải chạy nạn?”

Vừa nghe lời này, người đàn ông lập tức lộ ra ánh mắt sợ hãi kịch liệt, thậm chí cơ thể bắt đầu run lên.

“Thiên...thiên tai! Thiên Cẩu ăn mặt trời, tất cả yêu ma quỷ quái trong mười tám tầng địa ngục tào âm địa phủ đều ra ngoài, chúng...chúng thấy người là giết! Ta trốn trong một cái miếu mới trốn được kiếp nạn.”

“Đợi thiên tai qua đi, người cũng chết gần hết, vì mạng sống, ta đi tìm lương thực, nhưng hạn hán ba năm rồi, thực sự hết lương thực rồi.”

“Chẳng còn cách nào, ta chỉ có thể đi chạy nạn, đi tìm con đường sống.”

“Ồ!”

Cẩu Oa hiểu ra gật đầu.

“Là vậy à, thiên tai phải không, ta biết, lần trước chúng ta cũng trải qua, rất đáng sợ, cũng may chỉ xảy ra một lúc.”

“Một lúc?”

Nghe thấy lời này, người đàn ông đó liền thay đổi giọng, trong mắt tràn đầy phẫn nộ nói:

“Tại sao! Tại sao chỗ các ngươi chỉ có một lúc, mà chỗ chúng ta lại tận mấy chục ngày! Tại sao!”

Lời vừa được nói ra, những người xung quanh lập tức hít khí lạnh, nếu thiên tai như vậy xảy ra tận mấy chục ngày, thì phải chịu đủ thật, chẳng trách phải đi chạy nạn.

“Ngươi chẳng phải là người của Đại Lương sao? Theo ta biết, thiên tai của cả Đại Lương chỉ diễn ra một lúc.”

Triệu Ngũ cau mày hỏi.

“Cái gì? Đại Lương? Đại Lương là ở đâu? Mà chỉ một lúc, ta ra nước ngoài rồi ư?”

Người đàn ông tỏ vẻ mặt khó hiểu.

“Ngươi không phải là người Đại Lương à?”

“Không phải, ta là người Đại Tề.”

Nghe thấy lời này, đám đông lập tức bàn tán xôn xao.

“Người Đại Tề? Đại Tề ở đâu? bên trái Lương Quốc chẳng phải là Thanh Khâu, bên phải là biển sao? Đại Tề ở đâu chứ?”

“Ở trên hay ở dưới?”

“Ta...Ta cũng không biết thật, nhưng cũng không thể nào là Đại Tề, ta nhớ ngàn năm trước có triều đại tên là Đại Tề.”

Lý Tuế đã thay da người ở một bên ghi nhớ những lời này vào trong lòng, nàng xách váy đi về phía nhà mình.

“Cha! Cha!”

Lý Tuế vừa vào phòng, thì nhìn thấy cha mình đang cắt mỏ da đầu của mình, kiểm tra bên trong đầu hòi phục thế nào.

“Cha, phía dưới có người Đại Tề, nơi mà chúng ta đến trước đây là Đại Tề phải không?”

“Cái gì? Người Đại Tề? Ngươi chắc chắn không nghe nhầm chứ?”

Lúc này, Lý Hỏa Vượng còn không kịp lau máu trên đầu, trực tiếp nhảy qua cửa sổ xông về phía phòng bếp.

Dưới sự uy hϊếp của dụng cụ hành hình của Lý Hỏa Vượng, người đàn ông đó đâu còn dám che giấu điều gì, phun ra sạch sẽ tất cả những điều mình biết.

Qua so sánh Đại Tề trong đầu mình, Lý Hỏa Vượng phát hiện, người trước mắt thực sự là người Đại Tề! Thực sự không phải đóng giả!”

“Người Đại Tề đến Đại Lương rồi...đến Đại Lương rồi…”

Lý Hỏa Vượng tỏ vẻ ngưng trọng suy nghĩ một lúc, rồi lại ép hỏi người đàn người trước mặt:

“Nói đi! Làm sao ngươi đến được đây? Có phải có tâm bàn khác không?”

“Tâm bàn cái gì, ta...ta men theo con đường đến đây mà.”

Sắc mặt người đàn ông đó trắng bệch không dám nói gì.

“Đưa ta đi xem!”

Lý Hỏa Vượng kéo hắn đi đến con đường đất ở đầu thôn.

Rất nhanh, người này dẫn Lý Hỏa Vượng đến một ngã ba đường dưới núi Ngưu Tâm.

“Ta...ta đến đây từ con đường đó, ta thấy nơi này rừng cây rậm rậm, sau đó ta men theo vết bánh xem tìm đến thôn các ngươi.”

“Đi, đi tiếp đi.”

Lý Hỏa Vượng không biết rốt cuộc chuyện này có nghĩa là gì, nhưng hắn cảm thấy e là sự việc không đơn giản như vậy.

Hưng chưa đi được bao lâu, bọn họ đã dừng lại, chỉ vì phía trước vốn không có đường, đó là ngõ cụt.

Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng bày ra dụng cụ hành hình sáng loáng, người đàn ông đó cũng sắp phát khóc.

“Ta...ta xin thề với Tam Sơn Đại Vương, ta thực sự không lừa ngươi, ta thực sự đến từ con đường này.”

Đúng lúc hắn muốn nói gì, thì bị Lý Hỏa Vượng khẽ động tai đẩy ra, Lý Hỏa Vượng nắm chặt thanh kiếm xông vào trong rừng cây bên cạnh.

Chẳng mấy chốc hắn nhìn thấy một ông già ăn mặc rách rưới có cái bụng cực to dưới gốc cây lớn, lúc này hắn cầm một hòn đá sắc cố hết sức cạo vỏ cây.

Sau khi hắn cạo một mảng lớn vỏ cây, cẩn thận tách một lớp vỏ mềm vừa ướt vừa mềm màu xanh bên trong vỏ cây cứng ra.

Sau đó hắn há cái miệng không còn mấy chiếc răng, đôi tay run run, mắt đẫm lệ nhét vỏ mềm đó vào miệng mình.