Đây là công việc của Triệu Ngũ, ở thôn Ngưu Tâm này cũng chi có hắn là được, gia đình hắn bán gạo, từ nhỏ đã lớn lên trong tiếng cạch cạch của bàn tính, luận về năng lực tính toán, thì không có ai so được với hắn.
Lúc trên đường, họ rất nghèo, vốn không có bao nhiêu tiền, Triệu Ngũ cũng không có gì phải tính toán.
Nhưng hiện giờ việc ăn uống chi tiêu của biết bao nhiêu ngươi của thôn Ngưu Tâm, bao nhiêu tiền bạc lương thực, giá trị của hắn liền được thể hiện ra.
Cả thôn Ngưu Tâm kiếm được bao nhiêu tiền, tiêu bao nhiêu tiền, tiêu vào việc gì, có bao nhiêu gạo cũ, mỗi năm cần bán bao nhiêu gạo cũ, tích trữ bao nhiêu gạo mới, hắn dùng bàn tính một lúc là ra.
Một mình làm công việc này rất mệt mỏi, nhưng Triệu Ngũ tình nguyện làm công việc này, bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm thấy mình không phải là một kẻ bỏ đi.
“Bảy trăm viên trân châu? Cao Trí Kiên tặng nhiều trân châu như vậy làm gì, trong thôn cũng không có ai dùng đến.”
Triệu Ngũ lắc đầu, cầm bút ghi chép lại cẩn thận.
Vừa tính toán ghi chép đã mất cả một ngày, đợi khi bụng của hắn reo lên ùng ục, sắc trời dần ảm đạm, cũng không nghe thấy tiếng gọi ăn cơm của Dương Tiểu Hài.
Đến lúc đó Triệu Ngũ mới phản ứng lại, Dương Tiểu Hài đi rồi, sau này mình phải tự nấu ăn rồi.
“Ầy, đột nhiên một người bỏ đi cũng hơi không quen.”
Cầm nạng bên cạnh, Triệu Ngũ chống nạng khập khiễng đi đến phòng bếp.
Khi đến phòng bếp, trời đã tối, Triệu Ngũ định ăn qua loa thứ gì đó để qua cơn đói, không làm lỡ tiết học tối của Ngô Phu Tử.
Vừa nghĩ đến đánh giá của Ngô Phu Tử với mình tối qua, Triệu Ngũ lập tức thấy ấm lòng, hắn đã nói, trong cả thôn Ngưu Tâm, nói về biết chữ thì mình có ngộ tính cao nhất.
Hiện giờ mình đã biết bốn trăm chữ, miễn cưỡng cũng có thể coi là người có học.
“Tối quá, đèn dầu đâu rồi.”
Triệu Ngũ lần mò trong phòng bếp.
Mở một cái l*иg hấp, khi sờ đến thứ gì hình con thoi mềm mềm mát mát, cầm lên rồi nhét vào trong lòng.
“Khoai lang cũng được, mang theo ăn trên đường, tránh đến muộn.”
Triệu Ngũ nghĩ đến đây, hành động lập tức chậm lại, nhưng khi hắn nhét củ khoai lang thứ ba vào trong lòng, sau đó mò tiếp củ thứ tư, thì sờ thấy móng vuốt gày như củi trong bóng tối.”
“Quỷ thần ơi!”
Sau mấy hơi thở ngắn, ‘bành’ một tiếng, cửa gỗ của phòng bếp bị nổ nát, Lý Hỏa Vượng với xúc tu màu đen toàn thân không ngừng nhích nhích, tay cầm Tích Cốt Kiếm, đứng ở trong với vẻ mặt đầy sát ý, nhìn chằm chằm nhìn vào trong phòng.
“Lý sư huynh! Có quỷ! Trong phòng có quỷ!”
Triệu Ngũ cũng không mang đến cái nạng, dùng cả chân cả tay bò đến phía trước người Lý Hỏa Vượng.
“Yên lặng!”
Lý Hỏa Vượng lấy ra đá huỳnh quang lóe lên ánh sáng xanh từ trong lòng, ném vào trong phòng bếp u tối.
Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy người đàn ông ăn mặc rách rưới, co tròn ở góc trường, bờ vai hắn run run, dường như đang ăn thứ gì.
“Quay lại đây.”
Lý Hỏa Vượng chĩa kiếm đến.
Khi người đàn ông quay người lại, nhìn thấy dáng vẻ của Lý Hỏa Vượng, lập tức không màng đến khoai lang nhét trong miệng, toàn thân run run bò dưới đất không ngừng dập đầu với Lý Hỏa Vượng.
“Đại tiên tha mạng! Đại tiên tha mạng!”
---
Đối diện với người vô duyên vô cớ đột nhiên xuất hiện ở thôn Ngưu Tâm, đương nhiên Lý Hỏa Vượng vô cùng nghi hoặc.
“Lý Tuế, giúp ta kiểm tra lai lịch của hắn.”
“Vâng, thưa cha.”
Mấy cái xúc tu của Lý Tuế bay đến, nhanh chóng lôi người đàn ông ăn mặc rách rưới đó ra khỏi phòng bếp. Hơn nữa nhưng xúc tu này trực tiếp chui vào qua bảy lỗ mắt mũi tai miệng, tìm kiếm kiểm tra từ trong ra ngoài thật rõ ràng.
Dưới ánh trăng vừa lên cao, Lý Hỏa Vượng nhìn rõ khuôn mặt của người này.
Đây là người đàn ông râu ria lởm chởm, nhưng trông có vẻ vô cùng tiều tụy và gầy gò, trong lớp quần áo rách rưới, có thể nhìn thấy gân xanh rõ ràng, trong lòng còn giấu một quả bí ngô và hai củ khoai lang.
“Ọe!”
Người đàn ông gập người, xúc tu của Lý Tuế chậm rãi rút ra khỏi cơ thể hắn.
“Cha, đây là con người. Trong cơ thể cũng không có thứ gì khác, trong bụng có một số thứ dạ dày, ruột, có lẽ là một người bình thường.”
Nhìn dáng vẻ thảm hại của đối phương, Lý Hỏa Vượng đang nâng cao cảnh giác mới yên tâm, nếu nói có người tốn tâm tư sức lực trà trộn vào thôn Ngưu Tâm, chỉ để cướp mấy củ khoai mang, thì hắn không tin.
Lý Hỏa Vượng cắm lại Tích Cốt Kiếm về phía sau lưng, sau đó hỏi người đàn ông.
“Ngươi chạy đến thôn Ngưu Tâm chúng ta làm gì?”
“Ta...ta là nạn dân! Ta không có gì ăn, ta đói, Đại Tiên, ngươi tha cho ta một lần này đi, ta đói sắp chết thật rồi, ta không dám nữa đâu.”
Người đàn ông này bò dưới đất run run, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Nhìn những người khác đều vây lại, Lý Hỏa Vượng tìm trong đám đông, dùng ngón tay chỉ sang Cẩu Oa đang hóng hớt:
“Giải quyết đi, ăn nó rồi, muốn đi hay ở lại thì tùy hắn.”
Nói xong, không đợi Cẩu Oa nói gì, Lý Hỏa Vượng co lại xúc tu trên người vào trong cơ thể, đi về phía đại viên Bạch gia.
Thấy Lý Hỏa Vượng xác nhận người này thực sự không vấn đề, Cẩu Oa lập tức to gan hẳn lên.
Hắn chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt người đó, vẻ mặt lúc trắng lúc đen, dọa cho người này toàn thân run lẩy bẩy.
“Nạn dân à? Chịu không ít khổ sở trên đường phải không?”
“Ừm..ừm..ừm!”
Người đàn ông đó không ngừng gật đầu, hắn thò tay vào trong lòng lấy ra một củ khoai lang, nhét vào miệng thì bị Cẩu Oa cướp.