Trong mắt các sư huynh đệ khác, trước nay Dương Tiểu Hài luôn rất hiểu chuyện, nhưng thực ra bản thân Dương Tiểu Hài lại không muốn hiểu chuyện như vậy.
Nhưng ngoại trừ cô gái này, thì không có ai khác phát hiện ra điều này.
Cô gái ôm lấy Dương Tiểu Hài, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, âm thầm an ủi.
Dương Tiểu Hài khóc rất lâu, cuối cùng đứng lên, dẫn cô gái đi về phía thôn Ngưu Tâm.
“Ầy, Tiểu Hài, ngươi đi đâu đấy? Đây là? Nhìn con dê béo này đi, tối nay chúng ta nướng một con!”
“Từ lúc ăn bữa thịt nướng quả Thanh Khâu, ta vẫn không quên được hương vị đó, nướng lên ăn, đúng là thơm tuyệt!”
“Được! Tào sư huynh, nhiều người như vậy, nướng một con sợ không đủ, Chúng ta nướng thêm mấy con đi.”
Dương Tiểu Hài cố nở nụ cười với những người khác đi đến phòng bếp, lấy con dao dùng để mổ heo mổ dê.
Đúng lúc hắn đang mài dao, đầu ngón tay đột nhiên nhô đến lưỡi đao, bị cứa vào chảy máu.
“Làm sao thế? Ngươi đứng im, ta đi tìm kim sang dược giúp ngươi.”
Đúng lúc cô gái chạy vào phòng bếp, Dương Tiểu Hài đỡ ngón tay chảy máu của mình nói một câu khiến nàng dừng bước.
“Ta muốn đi gặp họ, gặp người nhà của ta.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Dương Tiểu Hài, cô gái khẽ gật đầu:
“Được, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, ngươi đi đâu thì ta đi theo đó.”
---
“Tiểu Hài, muốn đi thật ư? Khó khăn lắm chúng ta mới từ bên đó qua, kết quả ngươi lại quay về, không cần thiết chứ.”
“Tiểu Hài, Hậu Thục xa lắm, càng đừng nói đến vùng biển phía Nam Hậu Thục, vừa đi vừa về, e rằng ít nhất cũng phải mất một năm rưỡi.”
Nghe thấy Dương Tiểu Hài muốn đi tìm cha mẹ của mình, những người khác cùng từ Thanh Phong Quán ra đều khuyên nhủ Dương Tiểu Hài. Họ đều đã từng chịu vất vả khổ sở, cái gọi là xa nhà mạng mỏng, cũng không phải đơn giản chỉ nói chơi, mấy năm nay chỉ cần đi xa nhà thì sẽ có nguy hiểm. Núi cao đường xa, có trời mới biết trên đường sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Dương Tiểu Hài chỉ trầm mặc trước những lời khuyên nhủ của mọi người, Dương Tiểu Hài đeo hành lý nhìn sang Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế thái sư ở một bên.
“Lý sư huynh, ngươi nói xem ta có thể đi không?”
“Chân ở trên người ngươi, muốn đi hay không, không cần hỏi ta, Cẩu Oa, ngươi đưa Hủ Mộc Như Ý cho hắn, để phòng thân trên đường.”
“A?”
“Á cái gì, mau lên, nhân tiện dắt hai cỗ xe ngựa đến giúp hắn, đường xa như vậy mà đi bộ, e rằng phải đi nát cả giày.”
Hành lý đi đường của Dương Tiểu Hài lập tức nhiều thêm, các loại lương khô chất đầy khoang xe, đủ để họ ăn cho đến khi đến Hậu Thục.
“Ngươi cầm túi bạc này, ngoại trừ dùng làm lộ phí, cũng có thể dùng để giải quyết rắc rối trên đường.”
Khi Dương Tiểu Hài nhận lấy một túi bạc nặng trình trịch, lập tức hơi bất lực.
“Lý sư huynh, ta không thể lấy, ta…”
“Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi, bây giờ trong thôn không thiếu tiền, ta bị thương chưa khỏi, không đi cùng ngươi được, ngươi đã muốn đi thì ngươi cứ đi, hiện nay thiên hạ thái bình, bùa chú mà ngươi học và có Hủ Mục Như Ý cũng có thể giúp ngươi bảo toàn tính mạng.”
Dương Tiểu Hài nghe thấy lời này, kích động trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu với Lý Hỏa Vượng mấy cái, rồi nhảy lên xe ngựa, dẫn theo cô gái rời khỏi thôn Ngưu Tâm.
Cẩu Oa ôm con gái đột nhiên tiến lên một bước, lớn tiếng hô nói:
“Tiểu Hài! Khi nào đi qua Thanh Khâu, nhân tiện thăm Tôn Bảo Lộc, nói với hắn, ta lấy vợ rồi, còn có con gái rồi!”
“Được, Cẩu sư huynh! Ta biết rồi!”
Dương Tiểu Hài đi rồi, những người khác cũng lần lượt đi về.
Trên đường, Cẩu Oa không khỏi than phiền:
“Tiểu Hài đi rồi, ai nấu cơm cho chúng ta? Triệu Ngũ, tay nghề của ngươi thế nào?”
“Ngươi xem tay chân ta, có thể nấu được cơm không?”
Triệu Ngũ chống nạng trừng hắn với hắn.
“Vậy thì hỏng rồi, lần này không có ai nấu cơm rồi, làm thế nào, Tiểu Mãn, ngươi làm được không?”
“Cút.”
“Đã không có người nấu, thì sau này đừng ăn chung nồi nữa.”
Lời của Lý Hỏa Vượng lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Vốn dĩ mọi người cùng ăn cơm là thói quên từ lúc đầu trên đường, nhưng hiện giờ, Cao Trí Kiên đi làm hoàng đế, Tôn Bảo Lục về nhà, đoàn nhà họ Lữ cũng định cư ở Thượng Kinh, trên đường còn chết mấy người, những người còn lại cũng không ngồi kín một bàn.
“Đều đã lập gia đình, hơn nữa cũng không thiếu bạc, sau này tự nấu ăn đi, đừng cả ngày từ sáng đến tối chạy đến nhà Bạch gia.”
Nghe nói như vậy, Bạch Linh Miểu bên cạnh Lý Hỏa Vượng thầm vui mừng.
“Đừng, Lý Hỏa Vượng.”
Cẩu Oa tỏ vẻ mặt tiếc nuối:
“Hàng ngày đến giờ ăn cơm, chỉ cần vác cái miệng đến là được, thực sự quá tự tại.
“Nói thừa ít thôi, quyết định vậy đi.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, dắt Lý Tuế đi về phía tiểu viện của Bạch gia.
Cẩu Oa lắc đầu với vẻ mặt tiếc nuối, nhìn sang Triệu Ngũ bên cạnh.
“Ấy, ngươi chưa lập gia đình, sau này không có ai nấu cho ngươi đâu, mau đi khuyên Lý Hỏa Vượng đi.”
“Đừng mong mang ta ra đỡ đạn, ta tự biết nấu, không cần.”
Triệu Ngũ nói xong, không thèm nhìn đến Cẩu Oa, chống nạng bước từng bước vào nhà kho.
Nói là nhà kho, thực ra là một đại viện không có người ở, chuyên dùng để những thứ Cao Trí Kiên đưa đến.
Vàng bạc vải vóc, đủ các loại đồ ban thưởng chất đầy đại sảnh, tính toán những thứ bày trên mặt bàn, Triệu Ngũ bắt đầu dọn dẹp.