“Choang!”
Tiếng gõ chiêng trống chấn hãi xuyên đi thật xa, cánh cửa của phòng bếp bị đẩy mở, Dương Tiểu Hài xách quần hoảng hốt chạy về hướng âm thanh.
Tiếng chiêng trống vang xa nhanh chóng thu hút người của cả thôn Ngưu Tâm đến, khi Dương Tiểu Hài chạy đến, thì nhìn thấy phía trước đội xe thẳng hàng có một đám thái giám đang đưa rất nhiều thứ vào trong thôn.
Trong đó có heo trâu dê sống, cũng có rất nhiều xấp tơ lụa, còn có rất nhiều chồng vàng bạc.
Những người khác trong thôn nhìn thấy cảnh này, lập tức đều kinh ngạc không thôi. Tất cả quay sang bàn tán xôn xao với nhau.
“Vừa nãy ta không nghe nhầm chứ? Tất cả là hoàng đế ban cho chúng ta ư?”
“Không phải ban cho ngươi, là cho nhà họ Đông làm đạo sĩ đó.”
“Trời ơi, Cẩu Oa không thổi phồng thật ư? Hoàng đế thực sự là sư huynh của hắn? Vậy chúng ta cũng coi như có quan hệ với hoàng đế phải không”
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì thế?”
Dương Tiểu Hài thò đầu vào trong đám đông vừa chen đến, thì nhìn thấy Lý sư huynh của mình đang nói chuyện với một lão thái giám cầm phất trần màu vàng kim:
“Về nói với Cao Trí Kiên, đừng lo cho thôn Ngưu Tâm, có ta ở đây. Mọi việc đều tốt, hơn nữa thôn Ngưu Tâm cũng không nghèo."
“Hắn học cách làm một hoàng đế tốt còn hơn là tặng những thứ này.”
“Nếu hoàng đế của Đại Lương là hoàng đế tốt, thì không chỉ thôn Ngưu Tâm, mà cả dân chúng trong thiên hạ đều sống tốt.”
“Vâng, nô gia nghe rõ rồi, quay về sẽ bẩm báo quan gia.”
Lão thái giám xoa phấn trắng đó cung kính khom lưng với Lý Hỏa Vượng.
Khi lão thái giám này nheo mắt nhìn thấy Dương Tiểu Hài nhìn về phía mình, hắn cáo từ với Lý Hỏa Vượng, ôm phất trần đi về phía Dương Tiểu Hài.
“Cậu bé, ngươi chính là Dương Tiểu Hài phải không?”
Nhìn nụ cười hiền từ của thái giám, Dương Tiểu Hài thộn mặt gật đầu.
Nhìn sang đám đông ồn ào xung quanh một cái, lão thái giám này nói tiếp:
“Ở đây đông người phức tạp, chúng ta ra chỗ nào đó để nói chyện, liên quan đến cha mẹ ngươi.”
Nghe thấy lời của đối phương, Dương Tiểu Hài lập tức ù cả đầu, nhất thời trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ, dường như không dám đối diện.
“Đi thôi.”
Cô gái mặt trái lê đi theo phía sau, kéo tay của hắn đuổi theo thái giám đã rời đi.
Vừa sang năm mới không bao lâu, khắp chỗ trong ruộng đều đóng băng, giữa cánh đồng, lão thái giám lặng lẽ đứng đó, lấy ra một tờ giấy từ trong lòng đưa qua.
“Đây, ngươi tự xem đi.”
Hai tay thôn Ngưu Tâm run run nhận lấy, một lúc sau lại run rẩy đưa lại cho lão thái giám.
“Có thể phiền công công đọc giúp ta không? Ta không dám đọc.”
“Ầy, có gì mà không dám đọc.”
Lão thái giám đưa ra tay trái với móng tay dài cầm lại tờ giấy, bắt đầu đọc lên.
“Thư này viết, cha ngươi và mẹ ngươi là người của Tiểu Lương, chúng ta là người của Hậu Thục, cho nên mới điều tra lâu như vậy, tám đời ngược trở về, nhà các ngươi đều là ngư dân.”
“Công công, ngư dân là gì?”
“Ngư dân là dân chúng sống ở biển không có ruộng đất của riêng mình, phụ nữ thì mò ngọc trai, đàn ông thì thả lưới bắt cá, biết có nghĩa là gì rồi chứ?”
“Biết...biết rồi.”
Dương Tiểu Hài đờ đẫn gật đầu.
“Vậy sao cha mẹ ta lại để lạc mất ta?”
Dương Tiểu Hài vừa nói xong, cô gái bên cạnh nhẹ nhàng đỡ cánh tay trái của hắn.
Lão thái giám nhìn Dương Tiểu Hài một cái, lại liếc lá thư trong tay một cái.
“Mấy năm ngươi ra đời, ngoài biển không có nhiều cá cũng không có nhiều ngọc trai, cha ngươi thực sự không nuôi nổi nên bán ngươi đi.”
Sắc mặt Dương Tiểu Hài lập tức trở nên trắng bệch, nếu bên cạnh không có cô gái này dìu đỡ, thì hắn đứng cũng không vững nữa.
“Công công, là vậy ư? Họ bán ta dễ dàng vậy ư?”
Trong khoảng thời gian đó, hắn đã từng nghĩ đến các loại khả năng, nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ, sự việc lại đơn giản như vậy, đơn giản đến tàn khốc.
“Còn có thể thế nào chứ, nhà họ sinh chín người con, không nuôi được bán đi cũng rất bình thường, ban đầu nhà chúng ta cũng không nuôi nổi, cho nên mới bị thiến, đưa vào cung làm thái giám.”
Lão thái giám vừa nói, nhét tờ giấy trong tay vào trong lòng Dương Tiểu Hài.
“Vì xuống biển mò ngọc trai thời gian dài, mẹ ngươi bị điếc, sức khỏe cũng yếu, có lẽ không sống được bao lâu nữa, cha ngươi vẫn đang ra biển đánh cá. Chín anh chị em của ngươi, hai người bị bán, chết ba người, còn lại bốn người, nửa năm trước anh của ngươi đi đánh cá cũng không về nữa, họ cũng là ngư dân.”
“Họ mò ngọc trai đánh cá ở vùng nào, trong thư có viết, tự tìm người biết chữ, nhờ họ nói cho ngươi. Chúng ta còn có việc, đi trước đây.”
Nói xong, lão thái giám cầm phất trần màu vàng quay người bỏ đi, chỉ để lại Dương Tiểu Hài và cô gái đứng giữa cánh đồng.
Dương Tiểu Hài lấy tờ giấy ra, nghiêm túc đọc cẩn thận tỉ mỉ, cho dù có một số chữ hắn không biết.
Đọc một lúc, Dương Tiểu Hài gấp lại ngay ngắn, nhét vào trong lòng mình. Hắn ngẩng đầu cười với cô gái:
“Ngươi xem, ta còn tưởng ta là con cháu đời sau của nhân vật lớn nào đó giống Cao sư huynh cơ, kết quả là đứa trẻ bị bán.”
Nói xong hắn quay người định đi về thôn Ngưu Tâm.
Cô gái đột nhiên từ phía sau kéo hắn lại.
“Đừng kìm nén, muốn khóc thì khóc đi, không sao.”
Cô gái vừa nói xong, Dương Tiểu Hài liền ngồi xổm xuống, tủi thân bật khóc.