"Tiểu tử ngươi, chuyện này không thể nói ra bên ngoài, nếu như bị người hầu nghe được thì sẽ chém đầu của ngươi!”
"Này~! Cái tên dạy học như ngươi thật sự cho rằng trong bụng cho chút mực thì cái gì ngươi cũng đều biết sao, ngươi thì biết cái rắm!”
"Nào có lý đó, nào có lý đó! Cái tên nhãi ranh này! Về sau đừng có vào trường của ta!”
"Ha ha, nực cười, Tào Tháo tiểu gia ta đi đâu lúc nào, ngươi có xin ta đi ta cũng không thèm đi.”
Mắt thấy điệu bộ của hai người càng ngày càng căng, những người bên cạnh vội vàng khuyên can, cuối cùng cũng không đánh nhau.
"Này, Cẩu Oa, sư huynh của ngươi đã là hoàng đế rồi, thành Thượng Kinh cũng tốt như vậy, ngươi còn trở về làm cái gì?"
Cẩu Oa ngồi bên ngoài gắp một đũa cơm, khinh thường nói:
“Khi đó Cao Chi Kiên cầu xin ta bảo ta sống ở đó với hắn, nói thành Thượng Kinh lớn quá, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.”
"Nhưng ta là người dễ quên cội nguồn như vậy sao? Lúc ấy ta đã nói với tên ngốc rằng, tên ngốc à, ngươi đừng trách sư đệ ta không màng danh lợi, đừng nói ngươi là hoàng đế, dù cho ngươi có là thần tiên trên trời thì Tào Tháo ta đã không muốn đi thì sẽ không đi!”
Nhìn thấy những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, trên mặt Cẩu Oa lộ ra vẻ đắc ý, thật ra hắn đã sớm thấy rõ rồi.
Với bộ dáng bây giờ của mình, cho dù khi sống ở thành Thượng Kinh thì cũng sẽ bị người khác ghét bỏ, xem thường. Cẩu Oa hiểu rõ nếu so sánh với người bình thường thì bọn họ chính là dị loại.
Bản thân hắn mặt dày nên không sao nhưng khi con gái của hắn lớn hơn một chút thì nhất định sẽ bị người khác ném đá từ xa, bị người đời đàm tiếu sau lưng.
Đã như vậy thì hắn làm gì phải liếʍ mặt đuổi theo chứ.
Triệu Ngũ và Tiểu Mãn đều không có ý định ở lại thành Thượng Kinh, Cẩu Oa cảm thấy bọn họ cũng nghĩ giống như hắn.
Chí ít bên trong thôn Ngưu Tâm chính là địa bàn của bọn họ, không ai dám khinh thường bọn họ.
Sau khi thổi phồng một đống chuyện trước mặt những người nông dân này, tâm trạng của Cẩu Oa vô cùng thoải mái cầm theo cái bát không đi về phía tiểu viện của Bạch gia.
Vừa đi vào trong sân, hắn liền nhìn thấy Lữ Tú Tài môi bóng mỡ từ bên trong đi ra ngoài:
“Tú Tài, chào buổi sáng, ăn cơm chưa?”
Trong mắt Lữ Tú Tài tràn đầy sự khinh thường khi nhìn thấy dáng vẻ đần độn hà tiện của đối phương. Tên này thật là không có chí tiến thủ, không có việc gì làm lại chạy đi khoe khoang với người khác, sớm muộn gì cũng có ngày bị mình bỏ lại ở đằng sau.
Đến khi mình trở thành cao nhân như sư phụ, thì tiểu tử này ngồi đó mà hối hận đi!
Thấy Tú Tài không để ý đến mình, Cẩu Oa cũng không giận, vừa ngâm nga vừa đi vào trong đại sảnh.
Khi hắn vừa vào tới thì thấy Dương Tiểu Hài và chị dâu cả đang thu dọn bát đũa.
Sau hơn một năm, Dương Tiểu Hài lại lớn hơn không ít, có lẽ là do cơm nước ở thôn Ngưu Tâm ngon. Cẩu Oa phát hiện bây giờ Dương Tiểu Hài cũng cao gần bằng Cẩu Oa rồi, hơn nữa dáng vẻ cũng càng ngày càng có tinh thần hơn.
Cẩu Oa vứt bát đũa lên bàn:
"Làm sao vậy? Tên ngốc còn chưa giúp ngươi tìm cha mẹ à?!"
Dương Tiểu Hài lắc đầu:
"Thái giám kia bảo ta trở về chờ, chờ đến khi tìm được sẽ phái người tới báo cho ta, có lẽ cũng có chút chậm.”
"Tìm hai người thôi mà lâu vậy rồi cũng không tìm được, xem ra hoàng đế này cũng không phải quá lợi hại nhỉ."
Cẩu Oa đắc ý nói xong chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Chờ sau khi Cẩu Oa rời đi, người phụ nữ mặt trái lê bên cạnh nhìn về phía Dương Tiểu Hài:
“Không sao đâu, đừng vội, rồi sẽ tìm được thôi.”
“Ừm, ta không vội.”
Dương Tiểu Hài vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy phía trước có một đôi tay vươn ra, kéo mình vào trong l*иg ngực mềm mại.
Dương Tiểu Hài giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng thoát ra được. Hắn đầu tiên có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, sau đó mặt đỏ tới mang tai nói với người phụ nữ trước mặt:
“Ngươi làm gì vậy? Lý sư huynh đang ở trên lầu đó!”
Người phụ nữ nhìn thiếu niên trước mặt cười ngây ngô:
“Đừng xấu hổ, hơn nữa ta cũng có làm gì đâu.”
Dương Tiểu Hài trừng mắt liếc nàng một cái, không thèm để ý đến đối phương nữa. Hắn ôm lấy đống bát đũa trên bàn đi về phía nhà bếp.
"Ngươi đang làm gì vậy, ta không phải là vợ của ngươi à."
Người phụ nữ xách theo thùng nước rửa chén chạy theo hắn vào nhà bếp.
"Không phải! Cho đến bây giờ ta cũng chưa có nói ngươi là vợ ta!”
Dương Tiểu Hài ném bát đũa vào trong nồi, rửa bát đũa vừa nhanh vừa thuần thục.
Rửa một hồi lâu, Dương Tiểu Hài cảm thấy quá an tĩnh, hắn vừa quay đầu lại liền thấy người phụ nữ kia đang dựa người vào cửa nhà bếp, lặng lẽ chảy nước mắt.
"Có phải ngươi ghét bỏ ta không? Ngươi không thích ta là bởi vì ta được cứu ra từ trong ổ cướp sao? Nếu ngươi ghét ta thì ngươi cứ nói, ta sẽ không làm chậm trễ ngươi.”
Đối mặt với cảnh tượng này, Dương Tiểu Hài nhất thời không biết phải giải quyết như thế nào, hắn chỉ theo bản năng không muốn khiến người phụ nữ trước mặt đau buồn thôi.
“Không... không phải, ta không hiểu... ta không biết nên làm như thế nào.”
Khuôn mặt đầy nước mắt của người phụ nữ lập tức nở nụ cười, nàng đưa ta lau nước mắt trên mặt rồi đi về phía nhà bếp, sau đó tiện tay đóng cửa nhà bếp lại:
“Không sao, không hiểu thì không sao cả, ta dạy cho ngươi, cái gì cũng dạy cho ngươi hết.”