"Dáng vẻ tướng mạo của ngươi có chút kỳ lạ, ban đầu trong lòng ta đã ghét bỏ nhưng vừa nghĩ tới, ta và Lý sư huynh cũng không khá hơn chút nào, cuối cùng cũng không thèm để ý nữa.”
"Đại nương, ngươi đang nói cái gì vậy? Sao ta lại nghe không hiểu."
"Ngươi không hiểu cũng không sao, có đôi khi ta thực sự rất hâm mộ ngươi, mỗi ngày đều không cần suy nghĩ cái gì cả."
Giống như là hai mẹ con thật sự, Bạch Linh Miểu vừa nhẹ nhàng nói vừa giúp Lý Tuế gội đầu.
Mặc dù Lý Tuế không hiểu những lời nói của Bạch Linh Miểu, nhưng nàng rất vui vẻ khi được ở chung với đại nương của mình.
Có những việc cha không muốn nghe hoặc không đáp ứng thì đại nương đều sẽ bằng lòng lắng nghe.
Sau khi tắm rửa thoải mái, Lý Tuế mặc da người vào, tiếp đó là đầu người rồi đến tóc trên khay cuối cùng là mặc quần áo của Bạch Linh Miểu vào.
"Cũng không tệ lắm, vóc người của hai chúng ta tương đương nhau, chúng ta có thể thay nhau mặc."
Bạch Linh Miểu hài lòng nhìn Lý Tuế đang mặc quần áo trước mặt.
"Chờ đã, đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, ta bôi chút phấn hồng cho ngươi."
Bạch Linh Miểu nói xong chuẩn bị xoay người, lại đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cửa sổ bên trái:
"Không phải các ngươi đã hứa với ta sẽ không tiếp cận thôn Ngưu Tâm sao?"
"Thánh nữ đại nhân, Ti Thiên Giám muốn gặp ngài, hắn muốn nói chuyện đàng hoàng với Bạch Liên Giáo chúng ta."
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên ngoài cửa sổ.
Bạch Linh Miểu khẽ thở dài một hơi:
"Ta sẽ đi, nhưng không phải bây giờ."
"Ngoài ra, bởi vì trước đó tin tức đã được tung ra nên đã có rất nhiều tín đồ Bạch Liên năm đó trốn đi đến tìm chúng ta.”
"Phiền chết đi được! Không dễ dàng gì ta mới được về một chuyến, nhất định phải đuổi theo như vậy sao? Ta có thể chạy trốn sao?!”
Giọng điệu của Bạch Linh Miểu thay đổi, giọng nói bên ngoài cửa sổ cũng không còn nữa.
"Lý Tuế, chúng ta đi tìm cha của ngươi!"
Bạch Linh Miểu mất kiên nhẫn kéo Lý Tuế đi về phía phòng ngủ.
Ngay khi hai người bọn họ vừa đi đến cửa, Liễu Tông Nguyên thụi lùi chắp tay lui ra ngoài.
Khi hắn quay người lại, vừa vặn nhìn thấy một cái xúc tu màu đen dưới làn váy của Lý Tuế chui trở lại.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, tay bỏ vào trong ngực lấy đồ:
“Yêu quái phương nào!”
Bộ quần áo mới trên người Lý Tuế lập tức rách ra, những xúc tu màu đen bay múa đầy trời, khuôn mặt của một con thú bị lột da mọc đầy răng nanh đứng trước mặt Bạch Linh Miểu, gầm gừ với Liễu Tông Nguyên.
Khi nhìn thấy khuôn mặt thú quen thuộc của Lý Tuế, Liễu Tông Nguyên chợt sửng sốt, hắn biết mình gặp rắc rối rồi.
“Sao vậy?”
Nghe được câu hỏi của Lý Hỏa Vượng trong phòng, Liễu Tông Nguyên vội vàng cười đùa cợt nhả nói:
"Ồ, Nhĩ Cữu sư đệ, con linh thú này của ngươi cũng được đó, thế mà có thể hóa thành hình người, vừa nãy suýt chút nữa ta đã không nhận ra rồi.”
Chờ hắn đi đến cửa cầu thang liền nhìn thấy Lý Tuế và Bạch Linh Miểu cùng nhau bước vào trong phòng, cả người hắn ớn lạnh rùng mình run vai bước nhanh xuống dưới lầu.
---
"Này~ta nói cho các ngươi biết, thành Thượng Kinh kia lớn như vậy! Chỉ đi bộ thì cho dù là đi mấy ngày mấy đêm cũng không đi hết đâu!!”
"Các ngươi có biết đường đến kinh thành lớn bao nhiêu không? Ta nói cho các ngươi biết, hơn hai mươi chiếc xe ngựa dàn hàng chạy cũng còn thừa chỗ nữa đó!”
"Còn nữa, các cô nương trong kỹ viện thành Thượng Kinh á, chậc chậc chậc, không còn nói đến diện mạo, chỉ cần kêu một tiếng thôi là xương cốt cả người ngươi cũng giòn luôn.”
"Cái tên kia, ngày nào cũng ăn đồ ăn giống như ăn Tết vậy, đừng nói là người ở thành Thượng Kinh ngay cả con chó ven đường cũng có thịt ăn!"
Dưới gốc đại thụ ở đầu thôn Ngưu Tâm, Cẩu Oa bưng theo bát cơm vẻ mặt đắc ý ngồi trên một tảng đá lớn, khoe khoang những điều từng trải trong khoảng thời gian bản thân ở trong thành Thượng Kinh sống động như thật cho những người nông dân ít hiểu biết xung quanh nghe.
Những người này cả đời căn bản chưa từng đi ra khỏi thôn trăm dặm, dĩ nhiên cũng chưa từng nhìn thấy việc đời lập tức bị Cẩu Oa nói đến sửng sốt. Cơm trong bát cũng không thèm ăn nữa, trong đầu bọn họ mặc sức tưởng tượng thành Thượng Kinh trong lời kể của Cẩu Oa.
Đối mặt với những tràng cảm thán từ những người này, Cẩu Oa tỏ ra vô cùng hưởng thụ, cảm giác hơn người trong lòng cũng tự nhiên sinh ra.
Ngay sau đó, Cẩu Oa vung tay lên giống như Đại tướng quân ra trận vậy:
"Hừ, phải nói thành Thượng Kinh kia chính là như vậy, ta cũng không quan tâm, còn bàn về độ hoành tráng thì phải kể đến hoàng cung nơi hoàng đế ở.
"Cái tên kia, cây cột trên nóc nhà cũng đều là dát vàng, đường đi trên mặt đất cũng được làm bằng ngọc thạch. Các ngươi thử nghĩ xem, cái này cỡ bao nhiêu tiền chứ.”
"Này! Nơi đó những người khác không thể vào, nhưng ta thì có thể đi vào! Biết tại sao không?"
"Có biết tên ngốc không? Không phải là đầu lĩnh Hương Binh của thôn Ngưu Tâm chúng ta sao, bây giờ á, hắn đã là hoàng đế của Đại Lương rồi.”
"Đừng quên, ta là sư huynh của hắn, vậy Tào Tháo như ta cũng được coi là hoàng thân quốc thích nhỉ.”
"Hừ! Sao lại vô lý như vậy? đúng là càng nói càng thái quá!"
Ngô lão sư nghe lén ở một bên thật sự nghe không nổi nữa.
Đối với Ngô lão sư mà nói, vị thiên tử cao cao tại thượng kia tuyệt đối không được khinh nhờn.
Lỡ như sau này mình thi đỗ Đê, Trung rồi, sau khi thi đình thì mình chính là đệ tử của thiên tử.