Lý Hỏa Vượng không chú ý đến Liễu Tông Nguyên đang thao thao bất tuyệt bên cạnh. Hắn quanh quẩn ở trong phòng cố gắng suy nghĩ gì đó, đột nhiên hắn nhớ đến nội dung mà trước đó Ti Thiên Giám có viết trên tường.
“Chiếu chỉ của Ti Thiên Giám ấn định ngày bán, không được lưu truyền con ấn trong dân gian, kẻ trái lệnh chu di tam tộc.”
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng đưa tay ra sau lưng rút thanh Cốt Kiếm có thể kết nối Đại Tề ra trước mặt, cẩn thận nhìn nó:
"Đúng rồi... Nhĩ Cữu sư đệ, ngươi không sao chứ?"
Bây giờ Liễu Tông Nguyên cảm thấy người trước mặt này sao lại trở nên điên cuồng rồi, hắn không khỏi có chút do dự không biết bản thân mình tiếp theo có nên kéo gần quan hệ với hắn hay không.
Lý Hỏa Vượng không để ý tới hắn, đột nhiên vung ngang kiếm, lẩm bẩm với Gia Cát Uyên thu nhỏ trên chuôi kiếm:
“Gia Cát huynh, ngươi nói xem có phải có khả năng này không?”
“Vậy có lẽ nào Đại Tề mà ngươi đang cứu vớt chính là một trong những đoạn lịch sử đã biến mất vì sự thay đổi của thiên đạo?”
---
"Nhân chi sơ tính bản thiện, tính tương cận tập tương viễn~cẩu bất giáo tính nãi thiên, giáo chi đạo, quý dĩ chuyên~”
Lý Tuế ngồi ngay ngắn ở hàng ghế đầu vui vẻ gật gù đắc ý với tiên sinh, nàng là người có giọng đọc to và rõ ràng nhất trong trường tư của núi Ngưu Tâm.
Tranh thủ lúc tiên sinh uống trà, Lý Tuế đắc ý khoe với Hương Binh vừa mới đến học chữ ở bên cạnh:
"Đoạn này ta học rồi, ta biết nó có nghĩa gì, cha ta từng dạy cho ta rồi!"
Tuy nhiên, Hương Binh không hề nghe lọt tai lời nói của Lý Tuế mà đặt toàn bộ lực chú ý nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt sắc tựa như đang phát sáng của Lý Tuế.
Không riêng gì hắn, cả phòng cho dù là nam hay nữ thì cũng thỉnh thoảng liếc trộm nàng.
Suy cho cùng, so với những người chân đất làm việc như bọn họ thì cô nương mặc váy dài thướt tha này giống như tiên nữ giáng trần vậy, đặc biệt là một số thanh thiếu niên hoàn toàn không có tâm tư đọc sách nhận mặt chữ, ánh mắt cũng sắp kéo đến trên người Lý Tuế rồi.
Chính vì lý do này mà bình thường trường học đều có chỗ trống mà tối hôm nay đã chật kín chỗ rồi.
Đến nỗi Ngô lão sư đang dạy học thỉnh thoảng cũng bị phân tâm:
“E hèm, vị cô nương này, ngươi có thể che mặt lại một chút được không?”
Hắn không biết lai lịch của cô nương xinh đẹp này nhưng nữ chủ nhân Bạch Mao Sát luôn nói với hắn là đừng có thất lễ với nàng.
Thực ra hắn cũng thấy khó hiểu, lối ăn mặc này khí chất này, nhìn thế nào cũng không giống như dáng vẻ không biết chữ.
Lý Tuế nghe thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc:
"Sao phải che? Chẳng lẽ bây giờ trông ta không giống người sao?"
Đang nói cái gì vậy, Ngô lão sư đen mặt, cũng không nói được lời nào chỉ có thể quay lưng đi, tiếp tục đọc nội dung trong sách một cách máy móc.
Khi mặt trăng treo trên cao, lớp học buổi tối cũng kết thúc, một nhóm người rời khỏi trường học ai về nhà nấy.
Trong số đó có một nhóm người đi theo phía sau Lý Tuế đi về phía đại viện Bạch gia. Cho dù không thể bắt chuyện nhưng chỉ cần đứng phía xa xa nhìn theo bóng lưng xinh đẹp kia cũng là một loại hưởng thụ rồi.
Lần này Lý Tuế cảm thấy rất vui vẻ. Cuối cùng người khác không còn sợ mình nữa, mình cũng không cần phải trùm khăn kín đầu suốt ngày.
Lúc này, nàng đã tính đến chuyện ban ngày đi vào trong thôn tìm người nói chuyện phiếm rồi.
“Đại nương, ta về rồi!”
Lý Tuế vui vẻ chạy về phía Bạch Linh Miểu đang đứng ở cửa.
Ngay khi Lý Tuế vừa kéo tay nàng chuẩn bị đi tìm cha mình lại bị Bạch Linh Miểu cản lại:
“Khoan hẵng đi, cha ngươi đang nói chuyện quan trọng với một vị khách quý.”
"Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng gì?"
Lý Tuế chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi.
Bạch Linh Miểu ngẩng đầu nhìn bóng ngược trên cửa sổ lầu hai, không giải thích gì mà chỉ kéo Lý Tuế đi vào cổng trong.
Nhìn quần áo trên người nàng, Bạch Linh Miểu nhẹ giọng nói:
"Ngươi mặc bộ quần áo này bao lâu rồi, nên thay đồ đi."
"Tại sao phải thay?"
"Bởi vì rất dễ bị bẩn, Lý Tuế, ngươi là con gái, không thể bẩn như vậy được."
"Thật sao? Con gái là cái gì?"
Lý Tuế tò mò vừa hỏi vừa đi theo Bạch Linh Miểu vào trong.
Dưới sự giải thích kiên nhẫn của Bạch Linh Miểu, Lý Tuế đã học được rất nhiều điều mà trước đây cha nàng chưa bao giờ dạy cho nàng.
Chẳng mấy chốc, quần áo trên người Lý Tuế đã được cởi ra, nhưng nàng không thay quần áo mới ngay lập tức mà bị Bạch Linh Miểu ném vào trong thùng tắm lớn bằng gỗ.
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng dùng tay chà bộ quần áo mà Lý Tuế đã thay ra ở bên ngoài, Lý Tuế ở trong thùng tắm cũng bắt chước chà lấy làn da người của mình.
Nhìn thấy dáng vẻ vụng về của nàng, Bạch Linh Miểu hiểu ý cười cười, kiên nhẫn dạy Lý Tuế cách giặt quần áo.
"Lý Tuế, ngươi có biết không? Ta thật sự rất vui khi ngươi gọi ta là mẹ.”
Cái đầu bị xúc tu nâng lên, có chút hồ đồ nhìn thiếu nữ tóc trắng trước mặt.
"Có lúc ta thật sự rất muốn giúp Lý sư huynh có một đứa con, nhưng mà ta không thể."
Trên khuôn mặt Bạch Linh Miểu lộ ra một tia buồn bã.
"Ngộ nhỡ con của ta giống như con gái của Cẩu Oa, cả người đều là tóc bạc trắng như ta bây giờ, thì đó đều không phải là chuyện tốt đối với Lý sư huynh và cả đứa bé kia.”
"Ta đã trải qua nỗi đau khổ này. Ta biết dù người khác có nói tốt như thế nào, thì cuối cùng những người như chúng ta cũng không giống như những người khác. Ta không muốn con mình phải chịu nỗi đau khổ này."
Bạch Linh Miểu đưa tay vén mái tóc dài của Lý Tuế thả vào trong nước, nhẹ nhàng gội sạch.