Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 944: Khác Thường




Mà những người mắc chứng trầm cảm dường như đang nuôi một con chó đen có thể khiến người ta mất đi khả năng nhận được niềm vui, có thể khiến cho mọi thứ bị che phủ bởi sự kìm nén.

Con chó đen này như bóng với hình không rời xa ngươi nửa bước, ngươi càng chú ý đến nó thì nó sẽ càng trở nên to lớn.

Có lúc nó sẽ trở nên lớn hơn những cũng có lúc biến nhỏ mà không sao nói rõ được, nhưng cho dù là biến lớn hay biến nhỏ thì nó vẫn không biến mất.

Nếu như không được chữa trị, con chó đen này sẽ theo người đó suốt đời.

Cũng có thể khiến người ta cả đời không thể nhận được chút vui vẻ nào.

Nếu cuộc sống của một người được định sẵn là không nhìn thấy được hi vọng, phóng tầm mắt nhìn ra xa thì đều là bóng tối, vậy thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi người đó xuất hiện cảm xúc tự hủy hoại bản thân.

Hơn nữa, chỉ cần mắc bệnh này, sau này cho dù ngừng thuốc, chỉ cần gặp phải một ít đả kích tương đối lớn cũng có thể tái phát lại.

“Na Na.”

Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nhìn vào mắt nàng:

“Yên tâm đi, chỉ cần ta đi ra ngoài, mặc kệ ngươi đang đối mặt với cái gì, ta đều có thể cùng ngươi đối mặt.”

Dương Na khẽ cắn môi, dùng sức gật đầu, sau đó nàng giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng buông tay Lý Hỏa Vượng ra rồi cầm cái túi nilon trong suốt dưới đất lên.

"Hỏa Vượng, ngươi nhìn xem, đây đều là đồ ăn vặt mà ngươi thích ăn nhất. Ta đã mua rất nhiều, socola nhân rượu, bánh quy đá, khoai tây chiên vị cà chua, nhớ giấu cho kỹ đừng có để người khác trộm mất.”

“Còn có còn có, ta còn mua cho ngươi một vài thứ nữa.”

Khi Dương Na giải thích từng món một, bầu không khí dần dần thoải mái hơn rất nhiều, trên mặt nàng cũng dần dần xuất hiện ý cười.

Lần gặp mặt này khác hẳn với bất kỳ cuộc gặp gỡ nào trước đây của bọn họ, bởi vì bệnh của Lý Hỏa Vượng đã khỏi rồi, cũng không cần phải chịu đựng sự giày vò của ảo giác, chí ít thì bọn họ có thể trông đợi vào tương lai.

Dương Na nắm tay Lý Hỏa Vượng như thể không muốn buông ra, nàng nhẹ nhàng nói với Lý Hỏa Vượng rằng bản thân đã dự định xong kế hoạch sau khi Lý Hỏa Vượng xuất viện.

Chỉ cần hắn ra ngoài, nàng sẽ dẫn hắn đi đâu chơi, ăn những món ngon ở đâu, phải bù đắp lại tất cả những gì đã trải qua trong những năm này.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thời gian người nhà thăm bệnh cũng sắp kết thúc rồi.

“Chỗ đó trên ngực ngươi có để lại sẹo không?”

Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nhìn chiếc áo len trắng bên trong áo lông vũ của Dương Na.

Nụ cười trên khuôn mặt của Dương Na dần biến mất.

"Na Na, ta xin lỗi, lúc đó ta..."

Trên mặt Lý Hỏa Vượng hiện ra sự giãy giụa dữ dội.

Dương Na lại nở nụ cười cắt ngang lời của đối phương:

"Không sao, vả lại sau này trừ ngươi ra, người khác cũng sẽ không thể nhìn thấy chỗ đó, chỉ cần ngươi không ghét bỏ là được.”

“Hỏa Vượng, ngươi xem này, quà sinh nhật mà ngươi tặng ta vẫn còn giữ đấy!”

Dương Na nhẹ nhàng vén tóc lên lộ ra đôi bông tai phỉ thúy phía dưới cái dái tai tròn tròn.

"Đúng rồi, Hỏa Vượng, đôi bông tai này ngươi mua ở đâu vậy? Bạn thân của ta nói thứ này rất có giá trị, không tốn quá nhiều tiền chứ?”

Dương Na thuận miệng nói giống như đang tán gẫu vậy.

Nhưng vừa mới nói xong, nàng liền hơi sửng sốt một chút, nhìn về Lý Hỏa Vượng ở phía sau hàng rào sắt:

"Không phải ngươi vẫn luôn ở bệnh viện sao? Làm sao ra ngoài mua đồ được? À, còn có cái miếng ngọc bội kia đâu."

Lý Hỏa Vượng hơi rụt người lại:

"Có sao?"

"Có, chính là miếng ngọc bội trị giá bốn mươi vạn tệ đó."

---

"Có sao? Lý sư huynh, chỗ nào có ngọc bội vậy?"

Trong sân của đại viện Bạch gia, Bạch Linh Miểu nghi ngờ nhìn Lý Hỏa Vượng giống như không hiểu đối phương đang nói cái gì.

Khi nghe thấy Bạch Linh Miểu thực sự nói như vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức sững người tại chỗ.

Làm sao đối phương lại không biết chứ, rõ ràng mình đã từng tặng nó cho nàng mà.

Mặc dù chuyện đã qua lâu rồi nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn nhớ rõ quả thật bản thân hắn đã tìm được miếng ngọc bội đại biểu cho hoàng gia của Đại Lương tại chỗ ở của Huyền Dương khi đang ở tại Thanh Phong Quán mà.

Nhưng bây giờ nàng lại không nhớ, chuyện thật sự đã xảy ra nhưng nàng lại không nhớ?

"Không! Điều này không ổn chút nào!"

Nếu như nói trước đó khi Thiên Đạo thật giả của Đấu Mỗ đã bị Quý Tai cướp đi, âm mưu của nó cùng với những chuyện đã trải qua trên chiếc thuyền lớn kia đều biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Như vậy, lần này trong đầu Bạch Linh Miểu lại không có bất kỳ ký ức nào về miếng ngọc bội đó thì nhất định là có vấn đề!

Tại sao đang yên đang lành Quý Tai nắm giữ thật giả bỗng dưng vô duyên vô cớ biến miếng ngọc bội kia thành giả chứ?

Điều này thật vô lý, hay là nói thứ đã biến mất đi theo thiên đạo thật giả của Đấu Mỗ không chỉ là ký ức về miếng ngọc bội kia!

Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng tập trung vào khuôn mặt được quấn một tấm vải màu trắng của Bạch Linh Miểu.

“Miểu Miểu, ngươi đi gọi tất cả những sư huynh đệ đã cùng chúng ta đi ra khỏi Thanh Phong Quán lại đây, ta có chuyện muốn hỏi bọn họ”

Mặc dù Bạch Linh Miểu có chút nghi ngờ, nhưng nàng vẫn khẽ gật đầu:

"Ừm, được."