Tuy nhiên, dù cắt bao nhiêu lần, lấy đi biết bao nước trong ao thì hình ảnh phản chiếu trong nước kia vẫn không hề bị tổn thương chút nào.
"Ta đã trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi là Tâm Bàn của ta, ngươi cũng sẽ được hưởng thụ chuyện này, ngươi nên vui vẻ mới phải.”
“Ta không muốn!”
Lý Hỏa Vượng cố hết sức chém xuống nước, từng vết nứt dài bay ra, trực tiếp tách cái ao trước mặt ra làm đôi.
Khi hồ nước của cả hai bên nặng nề đυ.ng vào nhau, Lý Hỏa Vượng lại hét lên với hắn:
"Bây giờ mọi việc đã xong rồi! Sau này ngươi đừng quấy rầy ta nữa! Ta nhìn thấy ngươi là thấy phiền rồi! Cút!!"
"Ngươi nên hiểu rằng sẽ có một ngày, ngươi sẽ đứng ở vị trí của ta, nghe bản thân của hiện tại nói những lời như vậy?"
Dứt lời, hình ảnh phản chiếu trong nước của Lý Hỏa Vượng ngậm miệng lại nhưng khi Lý Hỏa Vượng nhìn vào cái bóng phản chiếu đó lại cảm thấy đối phương từ đầu đến cuối đều đang nhìn mình.
---
Trong sảnh tiếp tân của bệnh viện Khang Ninh, bất luận là người nhà bệnh nhân đến thăm bệnh hay là nhân viên công tác đều không khỏi nhìn về góc đông nam của đại sảnh, chỉ bởi vì nơi đó có một cô gái tướng mạo xinh đẹp, dáng người thon thả đang yên tĩnh ngồi ở đó.
Thông thường ở những nơi như thế này, cũng không thường xuyên bắt gặp những cô gái có ngoại hình như vậy.
Dương Na vẫn mặc chiếc áo áo len màu trắng tinh bên trong chiếc áo lông màu đỏ, trên lưng đeo một cái túi nhỏ ngồi trên băng ghế, hai tay nàng khép lại nắm chặt đặt trên đùi có chút đứng ngồi không yên như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Hôm nay, Dương Na rõ ràng đã chải chuốt kỹ lưỡng, dường như để che đi sự tiều tụy trên khuôn mặt, nàng còn cố ý trang điểm nhẹ nhàng.
Bên trong mái tóc rũ xuống bên vai trái của nàng, một đôi bông tai phỉ thúy tinh xảo cổ điển nhẹ nhàng đung đưa theo từng cử động khi nàng nhìn trái nhìn phải.
Dương Na cầm chiếc điện thoại có ốp bằng lông nhung lên xem thời gian, sau đó nàng liền lấy ra một thỏi son nhạt màu và gương từ trong túi xách ra.
Sau khi nàng tô xong son liền dùng hai cánh môi mềm mại nhẹ nhàng bặm lại.
Khi nghe thấy phía trước có người gọi tên mình, hai tay Dương Na vội vàng xách cái túi màu trắng bên chân lên rồi chạy chậm qua đó.
Khi nàng vui vẻ đi vào bên trong một căn phòng, niềm vui sướиɠ và sự kích động trên khuôn mặt nàng lập tức tắt lịm đi chỉ bởi vì nàng nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang đứng phía sau hàng rào sắt.
"Người nhà đến thăm mà tại sao lại giam hắn lại! Không có bệnh viện tâm thần nào giống như thế này cả! Chỗ này của các ngươi cũng không phải là nhà giam!"
Thấy Lý Hỏa Vượng phải chịu ủy khuất, giọng nói tức giận của nàng cũng trở nên cao hơn.
"Na Na, không sao đâu."
Dương Na không quan tâm đến hộ công đang giải thích kia. Nàng đi đến phía trước hàng rào sắt, hai tay giữ chặt lấy đôi tay đang vươn ra của Lý Hỏa Vượng.
Khi nhìn thấy chiếc còng sắt màu trắng bạc trên cổ tay của Lý Hỏa Vượng, lông mi của Dương Na lập tức đẫm nước mắt.
Lý Hỏa Vượng vội vàng an ủi cô gái trước mặt:
"Đừng khóc, đừng buồn, Na Na à, bây giờ ta rất tốt, không cần cảm thấy uất ức thay ta.”
"Bệnh viện này rất tốt, các bác sĩ cũng rất có trách nhiệm, cơm nước cũng không tệ, bệnh nhân chung phòng đều rất vui vẻ, ở trong đây ta cũng đã kết được rất nhiều bạn mới."
"Hơn nữa, bệnh của ta rất nhanh sẽ khỏi lại, chỉ cần đợi thêm một thời gian ngắn nữa là ta có thể xuất viện rồi! Đến lúc đó, ta có thể thoải mái gặp ngươi ở bên ngoài."
Dưới sự an ủi của Lý Hỏa Vượng, cuối cùng nước mắt của Dương Na cũng không rơi nữa.
"Na Na, sao ngươi lại tới rồi? Ai nói với ngươi là ta ở bệnh viện này?"
Lý Hỏa Vượng quả thật rất ngạc nhiên khi Dương Na đến tìm mình, vốn dĩ hắn còn nghĩ rằng lần gặp mặt tiếp theo của hai người không phải là ở bệnh viện tâm thần.
Dương Na cúi đầu, nhẹ nhàng áp gò má lên mu bàn tay của đối phương:
"Là dì đã nói cho ta biết ngươi đang ở bệnh viện này, nàng nói bệnh của ngươi đã khỏi rồi, sẽ không phát điên nữa, có thể nhận biết được người khác rồi.”
"Ngươi biết không? Sau khi ta nhận được điện thoại, ta thực sự rất vui mừng hai ngày hai đêm không ngủ được, bệnh của ngươi thật sự khỏi rồi."
Lý Hỏa Vượng có chút bất lực, mặc dù mẹ của mình quan tâm đến mình nhưng có một số việc nàng lại giúp quá hóa phiền, vốn dĩ hắn định chờ sau khi xuất viện sẽ liên lạc với Dương Na, nhưng đối phương còn gấp hơn mình.
"Na Na, ta nghe nói ngươi bị bệnh? Gần đây ngươi cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Lý Hỏa Vượng ân cần hỏi han Dương Na.
“Bệnh của ta không nghiêm trọng đâu, uống thuốc là ổn định lại rồi.”
Dương Na nhẹ nhàng cười nói.
"Ngươi biết không? Khi bác sĩ thông báo rằng ta bị bệnh, ta đã rất vui đó. Lúc đó ta đã nghĩ, nói không chừng ta có thể ở chung một bệnh viện với ngươi nữa.”
Dương Na đã nói dối, Lý Hỏa Vượng hiểu nhiều biết rộng lập tức nhận ra căn bệnh mà cần dựa vào việc uống thuốc để ổn định thì không thể coi là bệnh nhẹ được.
Bệnh nhẹ chỉ có thể gọi là trầm cảm, không thể gọi là chứng trầm cảm được cũng không cần phải uống thuốc, sự khác biệt của hai thứ này còn rộng hơn cả rãnh biển.
Trầm cảm chỉ là một cảm xúc, nó cũng giống như một đám mây đen trên đỉnh đầu, sau một thời gian thì đám mây này sẽ tự tan đi.