"Có phải bệnh tình của ngươi xuất hiện tình huống mới không? Đừng lo lắng, ngươi cứ nói cho ta biết, ta là bác sĩ nên chỉ cần ngươi còn ở lại bệnh viện này thì ta sẽ cố hết sức trợ giúp ngươi.”
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng giãy giụa nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó chậm rãi nói:
"Bác sĩ Ngô, hình như lúc nãy đã xảy ra một số chuyện."
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng chậm rãi kể lại mọi chuyện vừa mới xảy ra.
Tuy nhiên, sau khi nghe Lý Hỏa Vượng nói xong, Ngô Thành khoanh tay lại cau mày nói:
"Cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi ngươi xuất hiện ảo giác. Trong hồ sơ bệnh án trước đây cũng có viết nhưng thường chỉ có những người mắc chứng tự kỷ mới xuất hiện tư duy tan vỡ, nhưng trên người ngươi lại xuất hiện một lần cùng với ảo giác. Đây thật sự là một trường hợp đặc biệt.”
Bệnh tự kỷ? Tư duy tan vỡ? Lý Hỏa Vượng nghi ngờ nhìn trái nhìn phải, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt của người bị bệnh tự kỷ bên cạnh.
Nụ cười trên khuôn mặt thật thà chất phác của hắn càng ngày càng sâu nhưng đột nhiên dừng lại, trở nên vô cùng mờ mịt lại bắt đầu vòng đi vòng lại giống như bản thân vừa nãy.
Mọi thứ vừa nãy đều là giả? Tất cả đều là tưởng tượng của ta? Sao có thể như thế được! Rõ ràng nó chân thật như vậy! Làm sao mà ảo giác lại có thể chân thật đến vậy!
Lý Hỏa Vượng biết rằng vấn đề này sẽ không bao giờ kết thúc, vì vậy hắn nhất định phải hỏi rõ ràng!
"Bác sĩ Ngô, có thể cho ta mượn điện thoại dùng một chút không? Ta muốn gọi điện cho bác sĩ Dịch."
“Được rồi, vốn dĩ theo như quy định của bệnh viện là không được phép mượn điện thoại cá nhân.”
Ngô Thành mở khóa bảo vệ màn hình, đưa điện thoại trong tay mình cho Lý Hỏa Vượng một cách rất tự nhiên.
Hành động của đối phương khiến mối nghi ngờ cuối cùng trong lòng Lý Hỏa Vượng biến mất hoàn toàn, Ngô Thành này thực sự thay đổi rồi.
Lý Hỏa Vượng lấy từ trong túi áo ra tờ giấy ghi số điện thoại mà trước đó Dịch Đông Lai đã đưa cho mình, bắt đầu vội vàng bấm số.
m thanh nhắc nhở “tút tút tút” của điện thoại vang lên từng tiếng một.
Trong tiếng kêu của điện thoại, Lý Hỏa Vượng nhìn cái ao trước mặt mình. Cái ao này rất quen thuộc với hắn bởi vì đây chính là cái ao ở thôn Ngưu Tâm.
Đấu Mỗ Tâm Bàn, chiếc thuyền vừa nãy còn có nhuyễn trùng đầy trong bụng mình cũng đều biến mất. Bản thân tựa như lần nữa quay trở lại thời điểm trước khi quốc sư Đại Lương ra tay với mình.
Khi âm thanh kia biến mất, Lý Hỏa Vượng đột nhiên ngẩng đầu lên, hét lên trời:
"Ngươi đi ra cho ta! Rốt cuộc chuyện này có phải do ngươi làm không! Cuối cùng thì ngươi đã làm ra những chuyện gì rồi !"
Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ diệu chợt xuất hiện trước mặt hắn, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong ao đang từ từ bước ra khỏi mặt nước.
"Sao vậy? Chuyện này không phải rất tốt sao? Mọi chuyện đều rất ổn."
"Ổn? Cái gì ổn? Ta hỏi ngươi, rốt cuộc những thay đổi vừa nãy là sao! Mọi chuyện vừa nãy xảy ra trên thuyền ta đâu rồi? Tại sao lại không thấy nữa! Tại sao tư duy của ta lại tan vỡ rồi?"
Lý Hỏa Vượng lớn tiếng chất vấn hắn.
Quý Tai đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, lần nữa mở miệng nói:
“Bởi vì ta của bây giờ đã đi ra khỏi thiên đạo thật giả của Đấu Mỗ Minh Dương cho nên tất cả những sắp đặt trước đây của Đấu Mỗ đều biến thành giả.”
Lý Hỏa Vượng điên cuồng nói:
"Rốt cuộc ngươi đang nói cái quái gì vậy?"
"Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, chỉ cần người đi trên con đường này, mọi thứ mà ngươi quan tâm đều có thể trở thành hư ảo, mà những gì đã từng là hư ảo có thể trở thành hiện thực: ngươi sẽ không cho rằng đây chỉ là do ta nhiều chuyện nhỉ?”
Nghe vậy, vẻ điên cuồng trên mặt Lý Hỏa Vượng càng nặng hơn:
"Nhưng rõ ràng những chuyện đó đã xảy ra!! Rõ ràng đều là sự thật! Làm sao nói biến mất là biến mất!"
"Cái gì là thật? Cái gì là giả? Thứ gì nhìn được sờ được thì nhất định là thật sao? Bây giờ tất cả những chuyện mà ngươi đã trải qua đều nhất định phải là thật sao? Ngươi làm sao chứng minh được? Ngươi chứng minh cho ta xem thử.”
Lý Hỏa Vượng không biết phải trả lời những câu hỏi này của Quý Tai như thế nào.
“Đừng có nghĩ đến những chuyện đã trải qua trong quá khứ, đều đã qua rồi, chúng ta nên nhìn về phía trước.”
Quý Tai nói, cơ thể chậm rãi ngã về phía sau, lần nữa hòa vào hình ảnh phản chiếu trong nước.
"Để ta nói cho ngươi một tin tốt nữa, hiện giờ ta đã có thiên đạo thật giả của Đấu Mỗ, bây giờ ta đã lợi hại hơn xưa rồi, hiện tại ta đang phụ trách ba Bán Thiên Đạo, hoang mang, thật, giả còn có sự hỗn loạn của Thần Sơn Quỷ.”
"Những thứ khác ngươi không phải để ý đến, bây giờ ta đã có thể tự bảo vệ chính mình."
"Ta không muốn đoán nữa! Ngươi nói rõ ràng cho ta, cẩn thận giải thích cho ta nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Bây giờ ta thật sự đoán không ra!"
Tuy nhiên, Quý Tai cũng không trả lời thẳng câu hỏi của Lý Hỏa Vượng.
"Rất tốt, tiếp tục đi.”
“Ta đi ông nội ngươi!!”
Thanh Cốt Kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng cảm giác được đối phương đang muốn chính mình liền nhanh chóng rạch ra khe nứt, không ngừng cắt lên hình ảnh phản chiếu trong ao.
Lý Hỏa Vượng chưa bao giờ ghét bản thân trong tương lai như bây giờ.