Nhưng đúng lúc nàng định trèo lên, cánh tay tóm khúc gỗ gãy trực tiếp xuyên qua gỗ, nàng lại biến thành ảo giác của Lý Hỏa Vượng.
“A! Sao lại biến trở lại rồi.”
Hòa tượng cảm nhận được cơ thể mình biến mất tỏ vẻ tiếc nuối.
“Kết thúc rồi ư?”
Lý Hỏa Vượng nhắm mắt cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Thiên tai kết thúc nhanh như vậy, thì e rằng Ti Mệnh Quý Tai của mình đã hoàn toàn nắm giữ được thiên đạo thật giả của Đấu Mỗ.
Theo lý thì mình trong tương lai nắm giữ hai thiên đạo, đó có lẽ là một chuyện rất lớn, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không có cảm giác gì.
“Vù vù vù!”
Tiếng gào rít kỳ lạ xuất hiện trên đỉnh đầu mình.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu, cuồng phong thổi khiến đầu tóc hắn rối loạn, trực thăng võ trang lóe lên ánh đỏ xuất hiện trên bầu trời, nhìn dòng chữ dưới trực thăng, Lý Hỏa Vượng cười bất lực.
“Xem ra, lão Lưu vẫn báo cảnh sát.”
Sự việc ầm ĩ náo động như vậy, e rằng lần này không dễ giải quyết, đặc biệt là một thuyền xác chết.
Hắn cúi đầu nhìn Từ Thọ thở thoi thóp một cái, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ.
“Không sao, ít nhất bây giờ chắc chắn Dương Na và cha mẹ ta được an toàn rồi.”
Nhìn kẻ đầu sỏ một cái, Lý Hỏa Vượng càng nhìn càng không vui, trực tiếp cúi người đưa tay tháo cái kính mắt của hắn đeo lên mặt mình.
“Tuy ngươi đã gây ra nhiều việc như vậy, hai bây giờ ta mất một cánh tay nhưng ta không trách ngươi, kiếp sau cẩn thận chút đi!”
Dùng tay đeo nhãn ôm vết thương không ngửng rỉ máu vì bị Đồng Tiền Kiếm đâm vào, đôi môi Từ Thọ run run mở ra, khóe miệng chảy máu dường như muốn nói gì.
“Ừm? Ngươi nói gì?”
Lý Hỏa Vượng hơi ghé đầu lại gần.
Đúng lúc này, đồng tử của Lý Hỏa Vượng lập tức co đến cực nhỏ, hắn phát hiện khuôn mặt Từ Thọ không đeo kính, hình như mình đã gặp ở đâu.
Ký ức xa xôi không ngừng hiện lên trong đầu hắn, rất nhanh một Am ni cô bẩn thỉu xuất hiện trong đầu hắn, đó là An Từ Am!
“Từ Từ Nhi? Ngươi là Từ Nhi? Ngươi là Từ Nhi, con trai của sư thái Tĩnh Tâm phải không?”
Lý Hỏa Vượng vội vàng chất vấn Từ Thọ.
Cẩn thận phân biệt các chi tiết, Lý Hỏa Vượng vô cùng chắc chắn, dáng vẻ của tên này giống hệt với con trai tâm tố có chân tay thoái hóa được sư thái nuôi trong sẹo lồi của mình.
Thông tin này lập tức khiến Lý Hỏa Vượng chấn hãi sởn gai ốc.
Thông tin hỗn loạn phức tạp khiến hắn đau đầu. Rõ ràng vừa nãy còn đang yên đang lành, mà giờ dòng suy nghĩ của hắn đã hỗn loạn.
---
"Từ nhi."
Mặc dù đã trôi qua lâu rồi nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn còn nhớ đây là nhũ danh mà Tĩnh Tâm sư thái của An Từ Am đặt cho con trai mình.
Nhưng hắn lại không hề ngờ rằng cái người gọi là Từ nhi lại là Từ Thọ đang đứng trước mặt đối phó với mình.
Con trai của sư thái là Tâm Tố, một hắn khác lại tồn tại trong thế giới hiện thực. Thông tin này quả thực là một quả bom đối với Lý Hỏa Vượng, chuyện này cũng có quá nhiều ý nghĩa rồi.
Nhưng mà những chuyện này đều có thể chuyển ra sau, bây giờ Lý Hỏa Vượng vô cùng gấp gáp muốn hỏi Từ Thọ trước mặt một tiếng vì sao.
“Từ Thọ!! Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Hai mắt Lý Hỏa Vượng trợn trừng lớn tiếng chất vấn ông lão trước mặt.
“Khụ khụ!”
Từ Thọ được Lý Hỏa Vượng đỡ dậy nôn ra máu, ánh mắt hắn có chút tan rã nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng, tựa hồ vô cùng không cam tâm, đôi môi không có huyết sắc khẽ mở ra bắt đầu nói gì đó.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên tức giận ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm chiếc trực thăng đang dần dần bay đến trên bầu trời.
"Cút đi cho ta! Ồn ào quá! Ta không nghe thấy gì cả!!"
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng có chút hốt hoảng đỡ Từ Thọ dậy, dán tai trái của mình lên bên miệng đối phương, cố gắng nghe rõ xem rốt cuộc đối phương đang nói gì.
Cuối cùng, khi đôi môi Từ Thọ khẽ mở, một vài âm thanh quen thuộc và rõ ràng truyền vào tai hắn.
"Hỏa Vượng? Hỏa Vượng, chớ xao lòng, đến lượt ngươi rồi."
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc lập tức hồi phục tinh thần lại. Khi hắn mờ mịt nhìn xung quanh lại phát hiện hoàn cảnh vừa nãy đều đã xuất hiện những thay đổi long trời lở đất.
Tàu thủy, Từ Thọ cùng với chiếc trực thăng vừa nãy nổ ầm ầm trên bầu trời đều không thấy đâu nữa, cực động trong nháy mắt chuyển sang cực tĩnh khiến cho Lý Hỏa Vượng có cảm giác bất ngờ không kịp phòng bị.
Vết thương trên người mình, cánh tay bị cụt của mình, mọi thứ dường như đã quay trở lại vài ngày trước.
Lý Hỏa Vượng phát hiện lúc này hắn đang ngồi trên một cái ghế nhựa, đi theo những bệnh nhân khác trong bệnh viện Khang Ninh tạo thành một nhóm, toàn bộ bầu không khí trong phòng khách yên bình lại hài hòa.
“Lý Hỏa Vượng? Ngươi bị sao vậy?"
Ngô Thành mặc áo blouse trắng, cầm máy tính bảng trong tay có chút ngạc nhiên hỏi bệnh nhân của mình.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Ngô Thành trước mặt. Vốn dĩ khuôn mặt của hắn phải bị mình cắn cho bố mẹ nhận không ra nhưng bây giờ trên mặt hắn lại không có bất kỳ dấu vết nào cả.
Không những vậy khi đối diện với mình, người đã từng hành hạ hắn mà Ngô Thành lại không có bất cứ cảm xúc nào khác tựa như mọi chuyện trước đây đều chưa từng xảy ra. Trên khuôn mặt chữ quốc kia thậm chí còn lộ ra sự quan tâm.