Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 940: Khó Khăn




“Gâu gâu gâu!”

Tiếng chó sủa vang lên, vừa nghe thấy tiếng chó sủa, trong đầu Lý Hỏa Vượng hiện ra năm cái đầu bò đó.

Đám chó đó đều là Chó Săn, nổi điên cắn người vốn sẽ không cảm thấy đau, đối diện những thứ này, dao gọt xương của mình thực sự không có tác dụng.

Trước đó ở boong thuyền, mình trả giá bằng tay trái, mới giết được một con, không ngờ bây giờ lại xuất hiện.

Nghe tiếng bước chân và tiếng chó sủa càng lúc càng gần, trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra vẻ không cam tâm mạnh mẽ.

“Kết thúc như vậy sao? Không thể nào! Ta cần một vũ khí thuận tay đủ để giải quyết bọn họ!”

May thay trước khi đến Lý Hỏa Vượng đã nghĩ xong, nếu tình hình không ổn, thì dùng đến phương án khác.

Lý Hỏa Vượng không hề do dự lấy ra chai thuốc từ trong lòng, trực tiếp vặn mở nắp, ngửa đầu lên, đổ hết viên thuốc màu đỏ bên trong vào trong miệng mình.

Sau khi hắn há miệng nhai mạnh mấy cái và nuốt xuống, Lý Hỏa Vượng cảm thấy môi trường xung quanh bắt đầu thay đổi, lớp sơn trắng bóng mịn trên tàu dần biến thành sàn gỗ màu vàng nâu.

Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ sử dụng thiên đạo mơ hồ đặc biệt này như thế nào, thì ngạc nhiên phát hiện tay của mình lại có thể chạm vào đầu mình, chứ không xuyên qua.

---

Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng lúc này mình thực sự biến thành thật trở lại.

Chỉ sợ đối phương lại dùng năng lực kỳ quái đó biến mình thành hư ảo lần nữa.

“Cha, Đồng Tiền Kiếm của ta mất rồi.”

Lúc này, toàn bộ sức chú ý của Lý Hỏa Vượng đều tập trung vào người đàn ông đeo mặt nạ và năm tâm tố quỳ dưới đất, hoàn toàn không để ý Lý Tuế đang nói gì.

“Chết cho ta!”

Lý Hỏa Vượng vung mạnh Tích Cốt Kiếm, chém về phía năm tâm tố.

Năm tâm tố đang tế bái dù thế nào cũng không ngờ, vào đúng lúc này Lý Hỏa Vượng đột nhiên từ hư ảo biến thành thật.

“Soạt!” một tiếng, cái đầu và cả đôi vai của năm tâm tố cùng bị đưa đến Đại Tề.

“Sờ đầu của các ngươi đi! Các ngươi mất đầu rồi!”

Khi nghe thấy lời nhắc của Lý Hỏa Vượng, tâm tố cùng sờ lên đầu, cơ thể của họ bỗng mềm nhũn, ngã xuống đất.

Cuối cùng đã giải quyết được năm người khó đối phó, Lý Hỏa Vượng lập tức không hề do dự dịch chuyển mũi đao, chĩa sang tâm bàn Đấu Mỗ ngồi trên ghế gỗ.

Đúng lúc hai người tiếp xúc, cả mặt sàn như miệng chậu máu đột nhiên tách sang trái phải, dùi gỗ gai gỗ nhọn hoắt hai bên mép thuyền hợp lại, trực tiếp nuốt chửng hai người vào trong.

Gai nhọn đan xen lẫn nhau như dao nhọn hỗn loạn đứng sừng sững trên mặt đất, trong khoang thuyền không có nóc lại yên tĩnh trở lạ, không còn vật sống.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mây đen trên trời dần lan rộng, và từ chỗ sâu trong mây đen, xuất hiện một con mắt, đó là con mắt của thần sơn quỷ mà Đấu Mỗ cướp đoạt trước đây.

Cũng đúng lúc này, một con sâu màu đỏ máu há cái miệng đầy răng nanh, cắn vỡ sàn bằng gỗ chui ra, và điên cuồng gặm tất cả gỗ xung quanh.

Đây dường như chỉ là bắt đầu, càng lúc càng có nhiều sâu trùng đỏ từ gỗ chui ra, gặm nhấm tất cả gỗ có thể nhìn thấy trước mặt.

Rất nhanh, cả mặt sàn bị gặm ra hàng ngàn lỗ thủng, Lý Hỏa Vượng phía dưới hiện ra dưới bầu trời.

Lúc này l*иg ngực của Lý Hỏa Vượng bị khoét rộng, hoàn toàn bị lấp đầy bởi máu thịt của sâu trùng. Vì để đối phó với tâm bàn Đấu Mỗ, cuối cùng Lý Hỏa Vượng không hề do dự hiến tế ngũ tạng của mình cho Tam Hủy, tiến hành xen kẽ ngũ hành.

Năng lực dùng mạnh để đổi láy này có uy lực rất lớn. “Phụt” một tiếng, Lý Hỏa Vượng giơ Tích Cốt Kiếm trong tay đâm mạnh lên bụng nhô cao của tâm bàn Đấu Mỗ.

Sau đó hắn vặn mạnh, bóng tối trên bầy trời càng nhanh chóng sôi sục.

Cho dù đã tốn công vô ích, nhưng Đấu Mỗ m Dương này lại giơ hai tay, ấn chặt đẩy Tích Cốt Kiếm.

“Vẫn chưa chết?”

Xúc tu dưới người Lý Hỏa Vương đẩy mạnh xuống mặt đất, cơ thể nhảy cao lên, trực tiếp dẫm lên chuôi kiếm.

Tích Cốt Kiếm sắc bén ấn mạnh xuống, cuối cùng đóng đinh chặt tâm bàn Đấu Mỗ lên sàn gỗ, cũng coi như hắn đã hoàn thành chuyện đã hứa với Quý Tai.

Cũng trong lúc đó, trời đất bỗng biến đổi, cơ thể của Lý Hỏa Vượng trực tiếp xuyên qua Tích Cốt Kiếm, cơ thể và kiếm lại đột nhiên lệch vị trí lại với nhau.

Tích Cốt Kiếm ở trong cơ thể mình, mình không những không cảm thấy đau, thậm chí cúi đầu còn có thể nhìn thấy Tích Cốt Kiếm rất rõ ràng.

Sau khi trải qua, Lý Hỏa Vượng nhớ cảm giác này, hắn hiểu mình lại biến thành giả, nhưng lần này Lý Hỏa Vượng phát hiện không chỉ có mình biến thành giả, kể cả chiếc thuyền, kể cả vùng biển này, thậm chí có khả năng bao gồm cả vùng trời đất dường như vật chất đều biến mất trong tích tắc, toàn bộ “thật” đều biến mất, chỉ còn lại giả.

Nhưng thời gian như này không duy trì được bao lâu, bỗng nhiên “thật” của cả thế giới quay lại, thay vào đó là giả biến mất.

Thu Cật Bão, hòa thượng và cả Kim Sơn hoa tỏ vẻ mặt mơ màng cúi đầu cảm nhận cơ thể thực của mình.

“Ta sống rồi? Ta sống thật rồi ư? Ta lại có thể đi là việc thiện rồi?”

Hòa thượng vui mừng như điên nhảy cẫng lên.

“Có chuyện gì thế này?”

Lý Hỏa Vượng thầm nhủ, nhưng sau đó hắn lập tức hiểu ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Thì ra là vậy, thì ra đây là nguồn gốc của thiên tai sao?”

Mình đã giải quyết xong tâm bàn của Đấu Mỗ, vậy thì hiện giờ Quý Tai đang cướp đoạt thiên đạo thật giả của Đấu Mỗ m Dương, thiên tai xảy ra có lẽ là do ảnh hưởng của Ti Mệnh đánh nhau.

“Bành” một tiếng, Bành Long Đằng cảm nhận được cơ thể của mình đã quay lại, không hề do dự rời khỏi Lý Hỏa Vượng, xông về phía chiếc thuyền.