Người đàn ông này ngồi trên chiếc ghế thái sư màu nâu, để trần nửa thân trên, trên mặt đeo mặt nạ bằng đồng gần giống với cửa Ti Thiên Giám, điều khác duy nhất là răng nanh trên mặt nạ đó trông vô cùng kinh hãi.
Người này gầy như củi khô, nhưng bụng lại vô cùng to, trên cái bụng tròn vo vẽ một hình thái cực ngư âm dương không ngừng nhúc nhích mở rộng sang bốn phía.
Năm sợi xích trên cổ tâm tố đó được buộc trên cánh tay trái của hắn, rất rõ ràng người vừa lên tiếng chính là hắn, hơn nữa hắn không có chân, hoặc có thể nói là nửa thân dưới của hắn đã hoàn toàn hợp thành một thể với chiếc ghế thái sư màu nâu.
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn, đang định mở miệng hỏi điều gì, nhưng ai ngờ dường như đối phương không có ý muốn nói.
Sau khi thấy Lý Hỏa Vượng đi vào, người này kéo mạnh xiềng xích bên tay trái, tiếng xiềng xích “roạt roạt roạt” vang lên, năm tâm tố ngoài cửa bỗng được kéo vào, lao về phía sau lưng Lý Hỏa Vượng.
Năm tâm tố cùng mở miệng nói gì đó, thanh gỗ dưới mặt sàn bỗng dâng lên, đâm về phía hắn.
“Đã xong chưa hả!”
Lý Hỏa Vượng nổi giận gào thét, Tích Cốt Kiếm nắm trong tay dường như không màng đến tâm tố lại gần phía sau, trực tiếp xông thẳng về phía người đàn ông đeo mặt nạ phía trước.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng vung kiếm về phía hắn, đôi tai bị điếc của hắn bỗng nhiên nghe thấy âm thanh, âm thanh đó vang lên từ dưới mặt nạ.
Thiên thai đắc đạo.
Các tạo thành chân, ngọc kinh kim khuyết.
Vị liệt thái cực, đại bi đại nguyện.
Đại thánh đại từ, thái thượng ngọc kinh.
Thiên cơ nội tướng.
Ngọc hư tử linh, phổ hóa huyền tĩnh.
Không chỉ người đeo mặt nạ đó đang hát, năm tâm tố phía sau Lý Hỏa Vượng cũng đang hát.
Trong lời bài hát của họ, Lý Hỏa Vượng và ảo giác bên cạnh hắn khẽ vụt lên, những thứ mà ở thế giới phàm tục không ai nhìn thấy được đã rời khỏi cơ thể của hắn.
Liền sau đó, Lý Hỏa Vượng vung ra khe nứt quét lên mặt người này, nhưng khe nứt hai đoạn lịch sử quá khứ lại không chém đứt người này thành hai đoạn, mà như một trận gió nhẹ tiêu tan.
“Sao có thể không có tác dụng với hắn chứ? Chẳng lẽ ta và tên đó cũng là long mạch nào đó?”
Lý Hỏa Vượng không cam tâm cắn răng, cơ thể cao to của Bành Long Đằng lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, tóm hắn ném đi.
Lý Hỏa Vượng mang theo tàn ảnh đập lên người đeo mặt nạ đó, Tử Tuệ Kiếm trong tay hắn và Đồng Tiền Kiếm quấn trên xúc tu của Lý Tuế cùng cắm vào cái bụng nhô cao của đối phương.
Nhưng điều khiến không ai ngờ là hai thanh kiếm và cả cơ thể Lý Hỏa Vượng cùng dễ dàng xuyên qua cơ thể của đối phương, đến phía sau ghế mây thái sư.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nín thở, sau đó lại giơ binh khí trong tay chém về phía đối phương.
Tuy lưỡi kiếm thực sự đâm vào cơ thể đối phương, nhưng đừng nói là để lại vết thương, ngay cả ghế gỗ dưới người đối phương cũng không bị chém đứt.
“Không đúng!”
Lý Hỏa Vượng giơ vũ khí trong tay, đâm mạnh lên đùi của mình.
Tử Tuệ Kiếm gọt sắt như bùn dễ dàng xuyên qua đùi của Lý Hỏa Vượng, chui ra ở một bên khác, nhưng đừng nói Lý Hỏa Vượng không cảm thấy đau, thậm chí trên thân kiếm còn không có máu.
Lý Hỏa Vượng hiểu ra, đối phương không phải long mạch, cũng không phải là gì khác, vấn đề là ở bản thân mình.
Bằng chứng là, từ lúc vừa bắt đầu, tâm bàn Đấu Mỗ không nhìn mình thêm một cái, dường như mình không tồn tại.
“Rốt cuộc là?”
Lý Hỏa Vương chấn hãi giơ tay sờ đầu của mình, bàn tay đó lại xuyên thẳng qua đầu của hắn.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng dường như biến thành u hồn hư ảo, không chạm được vào thứ gì, kể cả bản thân hắn.
“Chuyện gì thế này?”
Đúng lúc Lý Hỏa Vương kinh ngạc, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn:
“Ngươi biến thành giả rồi, mau nghĩ cách, ta giữ chân Đấu Mỗ trước!”
Đúng lúc này, nóc khoang thuyền chậm rãi mở ra, tâm bàn Đấu Mỗ cùng năm tâm tố hành lễ quỳ bái với bầu trời sao.
“Lúc có lúc không, gọi là thật giả, hiển linh trên trần thế, Vệ Thánh cưỡi diêm phù, đại bi đại nguyện. Đại Thánh đại từ, ánh sáng thánh đức kim tôn Ma Lợi Chi Thiên đại thánh, chiếu sáng Đấu Mỗ thiên tôn!”
Từng ngôi sao sáng bị bóng tối cuồn cuồn bao trùm, dường như có thứ gì đó muốn thoát ra.
“Lúc có lúc không? Ta biến thành giả? Bây giờ ta là giả ư?”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn cơ thể lúc này của mình, nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt.
Lúc này, bất kể hắn làm gì cũng không ảnh hưởng được đến tất cả của hiện thực, dường như mình đã thua trong trận giao đấu này.
“Không đúng! Không đúng! Còn có cách, đối phương là tâm bàn, có thể dùng thiên đạo thật giả của Đấu Mỗ, vậy ta là tâm bàn của Quý Tai, ta cũng có thể mượn dùng thiên đạo của hắn!”
“Mơ hồ…mơ hồ! Rốt cuộc thứ này dùng thế nào đây!”
Lý Hỏa Vượng nắm chặt nắm đám tức giận hét lên.
---
Lúc này Lý Hỏa Vượng bị thương không nhẹ rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn, hắn đã sơ suất, tự cầm một con dao gọt xương, vốn không đấu lại được đám chó vệ sĩ của Từ Thọ! Càng đừng nói trong tay họ còn có súng!
“Phập!” một tiếng, khung gỗ phía trước Lý Hỏa Vượng lập tức bị nổ tung, ép bức hắn thu nhỏ vào trong góc.