Tựa như biết được việc tiếp theo Lý Hỏa Vượng sẽ làm gì, giọng điệu của Dịch Đông Lai hơi lo lắng.
"Lý Hỏa Vượng đừng có đi đâu cả, thành thật ở lại đó nghe chưa, nếu như thật sự có chuyện như lời ngươi nói, chúng ta có thể báo cảnh sát!"
"Không kịp nữa rồi! Họ đang đe dọa người nhà của ta!! Ta không biết hắn còn có thủ đoạn nào khác không! Bác sĩ Dịch, làm phiền ngươi giúp ta một việc, gọi điện thoại cho bố mẹ ta và cả Dương Na! Bảo họ tạm thời nhanh chóng trốn đi, có người muốn làm hại họ!”
"Lý Hỏa Vượng, ta nói cho ngươi biết! Không được đi đâu hết! Có nghe thấy không! Chuyện này ngươi tự đi với với họ!”
“Không được! Họ…"
Lý Hỏa Vượng nói đến đây, giọng hắn đột nhiên hạ thấp:
"Họ cho rằng ta bị điên, bác sĩ Dịch, bây giờ ta chỉ có thể tin tưởng ngươi thôi, giúp ta!”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng liền cúp điện thoại nhưng tiếng chuông lại lập tức vang lên, là Dịch Đông Lai gọi lại.
Lý Hỏa Vượng trực tiếp cúp máy, nhưng đối phương vẫn gọi lại lần nữa, cuối cùng Lý Hỏa Vượng kéo số của Dịch Đông Lai vào danh sách đen.
Hắn lại nhìn về phía Ngô Thành, suy nghĩ vài giây rồi lấy lọ thuốc mà trước đó đối phương đã đút cho mình từ trong túi áo blouse ra.
Hắn đổ lọ thuốc lên tay mấy lần rồi đưa đến trước mặt đối phương:
“Uống đi.”
Ngô Thành khó khăn nuốt nước miếng:
" Ngươi có thể uống loại thuốc tâm thần này nhưng ta thì không thể.”
"Uống xong sẽ như thế nào?”
"Chân tay run rẩy, suy nghĩ trì trệ, rối loạn nội tiết, suy giảm trí nhớ."
"Rất tốt! Đó là thứ ta muốn!"
Lý Hỏa Vượng kéo cái bịt miệng bằng sắt ra rồi cưỡng ép nhét thuốc vào trong miệng hắn.
Chẳng mấy chốc hành động của Ngô Thành bắt đầu trở nên kỳ lạ, sắc mặt đờ đẫn, nước miếng chảy ra từ khóe miệng, trở nên không khác gì bệnh nhân.
Liếc nhìn camera giám sát tối đen, Lý Hỏa Vượng cầm cái cưa lên rạch một đường trên người Ngô Thành.
Hắn chỉ quẹt bên ngoài da, nhìn thì thấy máu tươi đầm đìa vô cùng đáng sợ nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.
“Ầm” một tiếng, cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt bị người ở bên trong đẩy ra. Một vị bác sĩ mặc áo blouse, trên mặt dính không ít máu vội vàng xông ra ngoài, hét với người bên ngoài:
“Mau đưa cáng cứu thương tới đây! Bệnh nhân tự làm hại mình! Tình huống vô cùng nguy cấp! Bệnh nhân chảy máu nhiều nên bị choáng rồi!!”
Nghe thấy tiếng la của Lý Hỏa Vượng, các hộ công và bác sĩ vội vàng xông vào bên trong.
Khi họ xông vào phòng liền nhìn thấy một bệnh nhân nhìn không rõ tướng mạo, trên mặt bê bết máu, đeo một cái bịt miệng bằng sắt đang nằm trong chiếc áo trói thấm ướt máu, vết thương lộ ra ngoài trông vô cùng đáng sợ, có vẻ như sắp chết.
Bất luận bệnh nhân chết ở đâu thì đều là chuyện lớn cả, một đám người liền vội vàng xông lên.
Trong lúc họ đang luống cuống tay chân cấp cứu cho người bệnh nhân này thì không biết từ lúc nào vị bác sĩ vừa đẩy cửa ra kêu cứu đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
---
Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng có chút khẩn trương ngồi trên ghế nhựa của xe buýt, hắn liên tục cắn vào mu bàn tay mình, nhìn khung cảnh đường phố lướt qua thật nhanh qua khung cửa sổ, trong đầu tự hỏi những chuyện mà bản thân hắn đã trải qua gần đây.
Lúc này trên mặt hắn đeo khẩu trang màu trắng, cố hết sức che giấu vết sẹo trên mặt mình, tránh để người khác nhận ra.
Sau khi do dự một lúc, hắn đột nhiên lấy điện thoại của Ngô Thành ra, nhanh chóng ghi nhớ kỹ một dãy số trong đầu.
“...Alo? Ai vậy?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Dương Na.
Giọng nói này khiến cho trái tim Lý Hỏa Vượng run lên, đã lâu rồi hắn không còn được nghe giọng nói quen thuộc này nữa.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng thu hồi lại tâm tư, hắn nắm lấy điện thoại, cố gắng hạ thấp giọng nói:
“Này, xin hỏi id của ngươi có phải là chú thỏ ngoan ngoãn không? Bên này có hai kiện hàng chuyển phát nhanh của ngươi, phiền ngươi ra trường học nhận giúp. Kiện hàng rất lớn nên không thể lưu trong kho được.”
“Cái gì đó? Chuyển phát nhanh? Ta gần đây đâu có mua hàng đâu.”
“Có lẽ là do người khác gửi cho ngươi, phiền ngươi mau chạy ra đây ký nhận giúp.”
“Ờm...thật xin lỗi, bây giờ ta không tiện lắm, hôm nay ta có một số việc nên không ở trường, thật sự không nhận được.”
Nghe vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức thả lỏng. Cũng may dù nói như thế nào thì cuối cùng Dịch Đông Lai cũng chuyển lời của mình đến Dương Na.
Cho dù Dương Na có trốn đi đâu thì cũng tốt hơn nhiều so với việc ở lại đây.
Chỉ cần nàng chống đỡ cho đến khi mình đến được bến sông là được. Chờ đến khi mình giải quyết được triệt để tên Từ Thọ kia! Vậy thì Dương Na liền an toàn rồi.
“...Hỏa Vượng?”
Đầu dây bên kia của điện thoại vang lên giọng nói chần chờ của Dương Na.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt run lên, nhưng hắn vẫn cưỡng ép giả bộ như không có chuyện gì nói:
“Sao? À, vậy được rồi, ta đi trước đây, còn hai kiện hàng chuyển phát nhanh này thì ta sẽ đưa về kho trước, tạm biệt.”
Nói xong hắn vội cúp điện thoại, hơn nữa còn vội kéo số điện thoại này vào trong danh sách đen.
Lý Hỏa Vượng đưa tay che lấy miệng mình, đau đớn nhắm mắt lại. Hắn thật sự rất muốn gặp mặt Dương Na nhưng bây giờ không phải lúc.