Nếu Lý Hỏa Vượng có thể mang vàng qua thì dĩ nhiên cũng có thể mang những thứ khác. Khi Lý Hỏa Vượng dùng cưa cắt áo trói trên người mình ra thì một người bình thường như Ngô Thành hoàn toàn không có phần thắng.
Lý Hỏa Vượng không có ý định giết hắn, nếu như thật sự muốn giết hắn thì lúc nãy cái cưa này đã cứa vào cổ hắn rồi.
Ngô Thành mặt mũi bị cắn đến nỗi máu tươi chảy ra như xối suýt nữa đã ngất đi vì đau, nhưng Lý Hỏa Vượng làm việc rất có chừng mực, hắn không muốn khiến cho đối phương bất tỉnh, hắn còn muốn sử dụng người này nữa đó.
Ngô Thành đang ngã dưới đất nằm rêи ɾỉ, Lý Hỏa Vượng cầm cây bút máy lên đứng trước mặt đối phương lắc lắc:
"Bây giờ nói cho ta biết, cái tên Từ Thọ kia sống ở đâu."
Từ Thọ mới là nhân tố quyết định chứ không phải là Ngô Thành. Nếu như mình không có cách giải quyết được tên đó, vậy thì phiền phức xung quanh mình sẽ chỉ có tăng thêm mà thôi!
Chỉ cần hắn không còn nữa, Dương Na mới có thể an toàn được! Cho dù có bị nhốt cả đời thì hắn cũng sẽ không bao giờ để người khác ra tay với những người quan tâm đến mình!
Trước sự chất vấn của Lý Hỏa Vượng, Ngô Thành cũng chỉ quỳ trên đất rêи ɾỉ.
"Tốt lắm, dù sao ta cũng không ngủ được, vậy để ta cho ngươi xem một cách dùng khác của bút máy!”
Lý Hỏa Vượng đạp hắn ngã nhào trên mặt đất rồi cưỡi lên trên người hắn sau đó trực tiếp cắm đầu nhọn của bút máy vào lỗ mũi của đối phương, Lý Hỏa Vượng bấm đuôi bút từ từ đẩy vào bên trong trước sự hoảng sợ của Ngô Thành.
Đối mặt với sự uy hϊếp này, Ngô Thành nào có thể chịu đựng được, trong nháy mắt liền chịu thua:
"Hắn thường ở trên du thuyền màu trắng tại cảng mới Bắc Hải!”
"Tại sao hắn lại sống trên thuyền! Tên này còn có chỗ ở nào khác không!"
Tay của Lý Hỏa Vượng vẫn tiếp tục đẩy vào trong, lỗ mũi của Ngô Thành cũng bắt đầu có máu chảy ra ngoài.
"Bởi vì hắn biết nếu làm lớn chuyện này thì rất nguy hiểm, nếu tình huống không ổn thì hắn sẽ lập tức lái thuyền rời đi. Cho nên hắn chỉ sống ở trên thuyền thôi, còn về sản nghiệp ở nước ngoài của hắn thì ta áu...không biết!”
Lý Hỏa Vượng dừng tay lại, hắn từ từ rút cây bút máy đã thấm máu ra khỏi lỗ mũi đối phương.
Sau khi thả Ngô Thành ra, hắn bắt đầu cầm cái cưa nhỏ kia lên, nhanh chóng cắt đứt khóa tay và xích chân trên người mình.
Khi Ngô Thành nhìn thấy cái cưa trong tay Lý Hỏa Vượng tóe ra tia lửa, nỗi thống khổ và sự sợ hãi trong mắt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là sự kích động.
"Chuyện này thế mà là thật! Ngươi thật sự có thể biến ra đồ vật!”
Lý Hỏa Vượng cho hắn một cái nhìn cảnh cáo rồi tiếp tục làm việc trong tay mình:
“Hừ, làm nửa ngày hóa ra trước đó ngươi căn bản cũng không tin. Đừng có lộn xộn nữa, ta không muốn gác cái cưa này lên cổ ngươi đâu!”
Sau khi bận rộn được một lúc, Lý Hỏa Vượng đã cưa đứt khóa tay và xích chân của mình sau đó bắt đầu cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng trên người mình ra.
“Cởϊ qυầи áo ra!”
Ngô Thành lập tức sửng sốt trước mệnh lệnh của Lý Hỏa Vượng, nhưng khi đối mặt với một người bị bệnh tâm thần có vũ khí sắc bén trong tay, lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác.
Ngay sau đó hai người liền đổi quần áo cho nhau, Lý Hỏa Vượng mặc một chiếc áo blouse dài màu trắng, còn Ngô Thành thì đổi sang một bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng dính máu.
Dưới sự uy hϊếp của Lý Hỏa Vượng, Ngô Thành ngoan ngoãn đeo lên đồ bịt miệng bằng sắt rồi mặc cái áo trói rách nát lên người, tình cảnh của hai người hoàn toàn bị thay đổi.
Lý Hỏa Vượng lấy điện thoại di động của Ngô Thành ra khỏi túi áo, hỏi hắn:
"Mật khẩu điện thoại là gì?"
"..."
Lý Hỏa Vượng lướt mở màn hình, lần nữa vào trong danh bạ tìm được số điện thoại của Dịch Đông Lai.
Lần này, hắn không dùng tay của mình ấn vào mà dùng tay của Ngô Thành để ấn. Tuy nhiên điện thoại lần này không phóng điện nữa, cuộc gọi đã được kết nối.
Nghe tiếng bíp bíp trong điện thoại, Lý Hỏa Vượng lo lắng đi loanh quanh trong phòng bệnh.
"Alo? Sư huynh, tìm ta có chuyện gì? Đã bắt đầu viết luận văn mới chưa?"
"Bác sĩ Dịch! Là ta!"
Sau khi nói chuyện với Dịch Đông Lai, Lý Hỏa Vượng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Hả? Lý Hỏa Vượng? Tại sao ngươi lại gọi điện bằng điện thoại riêng của Ngô sư huynh? Ngô sư huynh đang ở đâu?"
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn Ngô Thành đang nằm ở đó, vội vàng nói:
"Bác sĩ Dịch, tình hình khẩn cấp, ta sẽ nói vắn tắt cho ngươi nghe! Ngô Thành và Vương Vi là một phe, hơn nữa sau lưng họ còn có người khác!”
Chờ sau khi Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nói hết ngọn nguồn qua một lần, Dịch Đông Lai rơi vào trầm tư.
"Hỏa Vượng, mấy ngày nay ngươi không quên uống thuốc đúng không?"
"Tại sao ngay cả ngươi mà cũng không tin tưởng ta! Ngươi quên rồi sao? Chính ngươi là người chữa khỏi cho ta! Chẳng lẽ ngay cả chính bản thân mình mà ngươi cũng không tin sao? Ta thật sự không bị điên!!"
"Được được được, người đừng có chạy lung tung trong bệnh viện Khang Ninh, bây giờ ta sẽ gọi người đưa ngươi trở về khu giám sát Bạch Tháp.”
"Không được! Không còn kịp nữa rồi! Người đó đã để mắt tới ta rồi! Nếu ta trở lại bệnh viện tâm thần, ta thật sự sẽ bị người khác làm thịt! Ta phải giải quyết tận gốc những rắc rối này!"