Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 934: Lão Lưu




Nhưng hiện tại, nàng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, mình trước tiên phải bảo vệ được nàng rồi mới tính đến chuyện khác.

Bây giờ mà mình và nàng nhận lại nhau thì sẽ chỉ khiến cho nàng càng thêm lo lắng hơn mà thôi.

Lúc trước trạng trái tinh thần của nàng đã không ổn rồi, không thể để nàng kiềm nén mà khiến bệnh tình trở nặng thêm.

Thở mạnh ra một hơi, Lý Hỏa Vượng nhìn những người trong xe đang nhìn chằm chằm vào điện thoại. Lý Hỏa Vượng chợt cảm thấy mọi thứ đều vô cùng lạ lẫm.

Đã lâu rồi hắn chưa được tự do xuất hiện nơi công cộng, cảm giác này thật sự quá đặc biệt.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng có chút hoảng hốt, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu vặn vẹo, giống như đang biến thành một cỗ xe ngựa bằng gỗ.

“Ding~thẻ người già,”

Tiếng xe buýt kéo Lý Hỏa Vượng quay trở lại.

“Còn mười trạm nữa là đến bến sông rồi, bình tĩnh, đừng để người khác nhận ra.”

Trong lòng Lý Hỏa Vượng tự nhủ, đưa tay kéo kéo cổ áo.

Nhưng đúng vào lúc này, một ông lão hói đầu trong tay cầm theo cần câu, từ đầu xe buýt đi về phía hắn.

Khi thấy được ánh mắt của Lý Hỏa Vượng, ông lão lập tức bị dọa khẽ run, cơ thể nơm nớp lo sợ quay lưng đi, đưa tay kéo móc kéo.

Hành động kia của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng lập tức nghi ngờ.

Sau một hồi do dự, Lý Hỏa Vượng vẫn có cảm giác không yên lòng. Hắn lập tức đứng lên, đi đến trước mặt ông lão kia, tiến lại gần nhìn thoáng qua.

Khi thấy tướng mạo của đối phương, Lý Hỏa Vượng lập tức phát hiện ông lão này là bạn của hắn, chính là lão Lưu mà lúc trước bị mình làm hư răng giả.

“Két~xoẹt~”

Lão Lưu hốt hoảng cầm cần câu và cái thùng của mình, từ cửa xe buýt vọt xuống dưới.

Khi thấy Lý Hỏa Vượng đi theo mình, ngay cả cần câu và thùng lão Lưu cũng không cần nữa, thở hổn hển chạy chậm về phía trước.

“Lão Lưu! Ngươi chạy cái gì! Ta khỏi bệnh rồi!”

Lý Hỏa Vượng vọt đến bên cạnh, đặt tay lên bả vai lão.

“Ta...ta không tin!!”

Lão Lưu hoàn toàn sụp đổ dùng sức giãy giụa, hét lên trong tuyệt vọng:

“Cứu mạng! Có ai không! Nhanh nhanh báo cảnh sát! Bệnh nhân tâm thần giết người rồi!!!”

“Không được kêu! Còn kêu nữa ta giết ngươi!”

Khi Lý Hỏa Vượng lấy ra cái cưa nhỏ đè trên bụng lão, lão Lưu trực tiếp ngậm miệng lại.

Lý Hỏa Vượng kéo lão Lưu trốn ở phía sau một hàng cây xanh, khi thấy tiếng la hét của lão Lưu chỉ dẫn tới tầm mắt của một vài người, lúc này hắn mới thở phào ra một hơi.

Sau khi bình tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng thấp giọng giải thích với lão Lưu:

“Thật xin lỗi,...ta không muốn đối xử với người như vậy nhưng hiện tại ta nhất định phải làm một chuyện cực kỳ quan trọng! Trước khi xử lý xong xuôi chuyện này, ta không thể bị bắt lại được!”

Cúi đầu nhìn vết máu phía trên cái cưa sắt, lão Lưu khó khăn nuốt một ngụm nước miếng:

“Được, ngươi...ngươi đi đi, ta tuyệt đối sẽ không đi báo cảnh sát.”

“A, ta hiểu ngươi, ta không tin lời nói của ngươi được, bây giờ trong nhà của ngươi còn có người nào khác không?”

Lý Hỏa Vượng xách hắn đứng lên, đỡ hắn đi về phía trước.

“Ngươi...ngươi muốn làm gì?”

Nghe thấy vậy, sắc mặt của lão Lưu lập tức tái mét:

“Nhà ta không có ai cả, con...con trai ta đi làm, cháu...cháu ta đi học rồi.”

“Ta không định làm gì cả, ta nhất định phải đảm bảo sau khi ngươi trở về sẽ không báo cảnh sát!”

“Tiểu Lý, ta thật sự không báo cảnh sát, ta van xin ngươi bỏ qua cho ta đi. Trước đó ta thật sự bị bệnh, ta không có ý định muốn đả thương bạn gái của ngươi.”

Lời nói của lão Lưu cũng không khiến cho thái độ kiên định của Lý Hỏa Vượng yếu đi chút nào.

Không lâu sau đã đến nơi, nhà của lão Lưu nằm ở tầng hai của tiểu khu, bên trong quả thật không có người.

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng trói chặt lão Lưu lên trên bồn cầu, miễn cho lão cởi được trói chạy trốn.

Không quan tâm đến lời cầu khẩn của lão Lưu, Lý Hỏa Vượng không rời đi ngay lập tức mà là đi vào nhà bếp chọn cái gì đó thuận tay để làm vũ khí.

Nếu quả thật muốn cứng đấu cứng với những người này, chỉ đem theo một cái cưa sắt là thôi là chưa đủ, mình nhất định phải đem theo một vũ khí thuận tay khác nữa.

“Tiểu Lý, ta xin ngươi, ta sẽ không báo cảnh sát đâu!”

Tiếng va chạm thanh thúy của kim loại vang vọng từ trong phòng bếp khiến cho lão Lưu chợt rùng mình.

Chẳng mấy chốc, Lý Hỏa Vượng liền chọn một con dao chặt thịt cán dài rồi đi vào bên trong lục soát.

“Tiểu Lý, ngươi giết ta thì được nhưng ngươi có thể bỏ qua cho cháu trai của ta không?”

Lão Lưu tuyệt vọng hét lên.

Lý Hỏa Vượng nghe vậy liền nhíu mày lại:

“Rốt cuộc ngươi muốn ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần nữa, ta không có điên!”

“Đúng đúng đúng, ngươi không bị điên, ngươi không bị điên.”

Lão Lưu gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Lý Hỏa Vượng lấy miếng rửa chén nhét vào trong miệng lão, sau đó lại dùng một tấm vải che lại, để lão không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

“Xin lỗi, ta chỉ có thể làm vậy thôi, ai bảo ngươi nhận ra ta.”

Giải quyết xong hậu họa này, Lý Hỏa Vượng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Lý Hỏa Vượng đi xuống cầu thang rồi lần nữa đi về phía trạm xe buýt của tiểu khu, đuổi theo xe buýt đi đến bến sông.

Số người ngồi trên xe buýt dần dần thưa thớt, Lý Hỏa Vượng ngồi phía sau, nghĩ xem tiếp theo mình sẽ phải nghênh đón với chuyện gì.

Không lâu sau đã đi đến bến sông, những thùng đựng hàng chồng chất ở đây tạo cho hắn một cảm giác vô cùng áp bách.

Bây giờ vấn đề đặt trước mắt hắn là làm sao để đi vào trong.