Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 931: Thỏa Hiệp




Ngay sau đó, Ngô Thành đặt máy tính bảng xuống, sau đó lấy ra một lọ thuốc từ trong túi áo blouse của mình ra, hắn khẽ lắc vài cái rồi đổ ra một nắm thuốc viên con nhộng vào trong tay mình.

Hắn đưa nắm thuốc viên con nhộng kia đến trước mặt Lý Hỏa Vượng:

"Xem ra chỉ đồng ý thôi là chưa được. Ngươi muốn mặc cả với ông chủ thì sợ rằng vẫn phải thể hiện được giá trị của ngươi, thế nào? Chúng ta bắt đầu nhỉ?”

Lý Hỏa Vượng nhìn thuốc trong tay, sau đó lại ngẩng mặt lên:

"Ngươi có chắc chắn thứ này có tác dụng không?"

"Dĩ nhiên, ta rất chắc chắn, loại thuốc này rất hiệu quả, đương nhiên là có chút tác dụng phụ.”

"Bây giờ để Dịch Đông Lai đến dạy cho ngươi quên hết sạch sẽ, sau đó khiến cho ngươi của quá khứ lần nữa quay trở lại, chứng minh thực lực của ngươi, xem xem ngươi thật sự có siêu năng lực hay là nói ngươi chỉ là một tên bệnh thần kinh mắc chứng ảo tưởng?”

Cái bịt miệng bằng sắt trên mặt Lý Hỏa Vượng được tháo ra, Ngô Thành đem đống thuốc viên con nhộng kia nhét vào trong miệng Lý Hỏa Vượng.

Hắn dùng răng nhai đống thuốc kia, sau đó ngửa đầu lên cưỡng ép nuốt xuống toàn bộ số thuốc hòa cùng nước bọt đắng ngắt kia.

Những thứ này vừa xuống bụng, ý thức của Lý Hỏa Vượng liền rơi vào mơ hồ, mạch suy nghĩ bắt đầu trở nên trì trệ, ngũ giác dần dần biến mất, Ngô Thành trước mặt hắn cũng bắt đầu xuất hiện bóng chồng.

Trước mặt Lý Hỏa Vượng xuất hiện một cây bút máy, khi cây bút máy lắc lư trái phải, những lời nói của Ngô Thành tựa như từ một nơi cực kỳ xa truyền vào trong tai Lý Hỏa Vượng.

"Khi ta nói từ ‘bây giờ’ thì ngươi lập tức nhắm mắt lại!"

Lý Hỏa Vượng từ từ nhắm mắt lại, mọi thứ trong phòng nhanh chóng biến mất trong đầu hắn, cuối cùng biến thành bóng tối đen như mực.

Bóng tối kết hợp với tác dụng của thuốc khiến cho Lý Hỏa Vượng lúc này cảm thấy bản thân như đang ở trong mơ vậy.

"Bây giờ, ngươi sẽ cảm thấy như mình đang trở lại thế giới kỳ quái kia, trở lại Đại Lương. Nói cho ta biết ngươi nhìn thấy cái gì?”

Trong bóng tối xuất hiện những thứ mới lạ, những ánh lửa cùng với với rất nhiều mảnh vụn dần dần tích tụ lại xung quanh Lý Hỏa Vượng, cuối cùng tạo thành một hang động u ám bao quanh hắn.

Trên tường, bức bích họa Cổ Thần có chữ thập vặn vẹo đang ngồi xếp bằng khiến cho Lý Hỏa Vượng ý thức được tình cảnh của bản thân, hắn đang bị nhốt trong miếu Thập Tự của Áo Cảnh Giáo.

Khi Lý Hỏa Vượng vừa định di chuyển, hắn phát hiện bản thân hoàn toàn không thể động đậy được. Lúc này hắn đang ngồi trong đại trận huyết phù, điều càng phiền phức hơn là cơ thể của bản thân ngoại trừ bàn tay trái chỉ còn lại ba ngón tay ra thì hai chân và bàn tay phải đều không còn nữa.

“Bây giờ, ngươi thấy như thế nào?”

Nghe thấy có tiếng nói, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một khuôn mặt quen thuộc, đó chính là Hoàng Phủ Ngọc Tường, quốc sư của Đại Lương.

"Là ngươi? Cũng phải thôi, ta sớm nên nghĩ đến điều này mới phải. Tại cái nơi rách nát như này, có rất ít người dùng lôi pháp, không phải ngươi thì còn có thể là ai!”

Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng chán ghét nhìn khuôn mặt già nua kia:

"Thế mà ngươi lại cùng một phe với Tâm Bàn của Đấu Mỗ! Ngươi còn dám nói ngươi không có quan hệ với Tọa Vong Đạo!”

Hoàng Phủ Ngọc Tường không nhịn được cau mày nhìn Lý Hỏa Vượng. Ông ta phát hiện Lý Hỏa Vượng có gì đó khác với lúc nãy.

"Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy. Tọa Vong Đạo đã chết hết từ lâu rồi, ta là quốc sư của Đại Lương, ta chỉ có trách nhiệm với hoàng đế Đại Lương thôi.”

"Cút đi! Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn chia rẽ quan hệ của ta và Cao Chí Kiên à! Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?”

"Hoàng đế Đại Lương không giết ngươi thì không có nghĩa là hoàng đế của Long Mạch Đại Lương không giết ngươi. Ngươi có thể dễ dàng giải quyết Long Mạch của Đại Lương như vậy, trừ phi ngươi có thể dốc sức cho chúng ta còn không thì ngươi chính là tai họa của cả thiên hạ này.”

"Không cần nói dối nữa hả. Ha ha ha Hoàng Phủ Thiên Cương, ngươi đừng có dính dáng vào Tọa Vong Đạo nữa, tránh làm hỏng danh tiếng của Tọa Vong Đạo.”

Lý Hỏa Vượng cười khẩy, hắn khó khăn nâng một cánh tay lên lấy ra một cái cưa nhỏ từ trong túi hình cụ của mình, mắt không hề chớp lấy một cái cắm thẳng vào trong máu thịt bên thắt lưng của mình.

"Muốn Dương Thọ Đan hả? Ta cho ngươi Dương Thọ Đan này!"

Lý Hỏa Vượng giơ bàn tay trái chỉ còn lại ba ngón tay lên, khi một tia hồ quang điện thoáng qua, ngón tay của hắn chỉ còn lại một đoạn.

Lý Hỏa Vượng không chút do dự, đưa đoạn ngón tay kia vào sâu trong cổ họng của mình dùng sức móc lấy.

“Ọe!”

Cùng với âm thanh nôn mửa, Lý Hỏa Vượng há to miệng nôn toàn bộ thuốc viên con nhộng đã bị nát ra ngoài, phun thẳng lên mặt Ngô Thành.

Ngô Thành cố nén cơn buồn nôn vội vàng lau mặt, cuối cùng thậm chí còn cởϊ áσ blouse trên người ra, lúc này mới lau sạch thứ trên mặt mình.

Nhưng mà khi hắn vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phần bụng Lý Hỏa Vượng đang chảy máu, trong tay hắn cầm một cái cưa nhỏ, trên mặt nở một nụ cười tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào mình.

"Chờ một chút!"

Ngô Thành vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng đã trực tiếp nhào tới. Hắn dùng tay banh miệng mình ra, dùng hàm răng trắng sáng chi chít của mình cắn lên mặt đối phương.

“A! Aaaa!!!”