"Ha ha, cuối cùng cũng không giả vờ nữa? Ta chỉ hỏi là dựa vào cái gì? Các ngươi đã lừa gạt ta bao nhiêu lần rồi? sao ta không thể tin Dịch Đông Lai mà ngược lại phải đi tin các ngươi?”
Lý Hỏa Vượng cười khẩy.
"Dựa vào việc ngươi không có lựa chọn nào khác, dựa vào việc bây giờ ngươi đang nằm trong tay chúng ta, dựa vào việc bây giờ Dịch Đông Lai không có ở đây!”
Khi chấm đỏ của camera giám sát ở góc trên bên trái của khu phòng dần mờ đi, Ngô Thành lấy ra một máy sốc điện từ trong ngực mình rồi dán lên người Lý Hỏa Vượng.
Rù rù rù rù~~m điện vang lên, cơ thể Lý Hỏa Vượng không tự chủ được co giật nhưng mà hắn lại nở nụ cười, dùng thứ này đối phó ta? Ngươi xem thường ai đó?
m thanh của dòng điện đột nhiên tăng lên, nhưng Lý Hỏa Vượng càng cười lớn hơn. Mãi cho đến khi máy hết điện rồi thì nụ cười trên mặt Lý Hỏa Vượng mới dần biến mất.
"Nào, tiếp đi nào, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi nếu không chờ ta có lại tự do rồi thì ta sẽ lột da các ngươi!”
Lý Hỏa Vượng biết rằng những người này không dám giết mình, hắn còn đang cần Dương Thọ Đan của mình nữa đó.
Trên mặt Ngô Thành lộ ra một tia tức giận, nhưng nhanh chóng được hắn áp chế xuống. Hắn ấn lên máy tính bảng vài cái, phát một đoạn video trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Đó là một đoạn video trên tàu điện ngầm, một cô gái với khuôn mặt tiều tụy, cõng balo một bên vai vừa lướt điện thoại di động vừa đi về phía cổng trường đại học.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đôi bông tai ngọc bích đối phương đang đeo, con ngươi của hắn đột nhiên khẽ run lên, đó chính là đôi bông tai mà hắn tặng cho nàng.
"Cô gái này là Dương Na nhỉ? Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã? Ta biết ngươi bị điên, ngươi không sợ đau nhưng nếu cảm giác mà ngươi vừa chịu đổi sang thành nàng chịu đựng thì sao?”
Thấy Lý Hỏa Vượng im lặng, Ngô Thành khẽ cười:
"Thật ra hợp tác với chúng ta còn tốt hơn gấp nhiều lần so với việc đi tin lời nói dối của Dịch Đông Lai. Tài năng của ngươi ngàn năm khó gặp, cưỡng chế giấu đi quả thật quá lãng phí rồi.”
"Huống chi, ngươi không có gì để mất, ngược lại ngươi có thể nhận lại càng nhiều."
"Ngươi cũng sẽ không bị giam trong bệnh viện tâm thần và bị điều trị như một bệnh tâm thần. Phụ nữ tiền tài danh dự, ngươi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Ngươi sẽ đứng ở trên đỉnh của thế giới.”
Sau khi im lặng hồi lâu, Lý Hỏa Vượng mới chậm rãi ngẩng đầu, lúc này sắc mặt của hắn trở nên vô cùng bình tĩnh:
“Ta không muốn nói chuyện với một quân cờ, ta muốn đích thân nói chuyện với người phía sau ngươi. "
---
Tại bệnh viện Khang Ninh, trong một căn phòng giam với tường và sàn nhà đều được phủ một tấm thảm dày, Lý Hỏa Vượng cả người bị trói lại đang nằm trên giường bốn mắt nhìn nhau với Ngô Thành.
Nghe thấy lời Lý Hỏa Vượng vừa nói, Ngô Thành cười cười:
"Muốn nói chuyện với ông chủ sao? Đương nhiên là có thể, trước tiên ngươi chỉ cần đồng ý với yêu cầu của ta là được, nếu không thì sẽ không được gặp ông chủ."
Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng bắt đầu giãy dụa, hắn không hề cam lòng chút nào. Nhưng khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Dương Na trên máy tính bảng, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Được rồi! Ta đồng ý với các ngươi! Để ta nói chuyện điện thoại với ông chủ các ngươi! Ta không thể thiếu một chút quyền lợi nào được!”
Ngô Thành gật đầu tán thành, hắn vươn tay ấn vào máy tính bảng, không lâu sau một ông lão thành thục cắt đầu đinh với bộ râu ngắn màu trắng mặc âu phục xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Hắn ngồi trên chiếc ghế sô pha cao cấp màu nâu, trên mặt đeo một cặp kính râm, khiến cho Lý Hỏa Vượng không biết lúc này hắn có đang nhìn mình hay không.
Một ông già nhưng hết lần này đến lần khác đều muốn lấy Dương Thọ Đan, những chuyện phía sau dường như cũng không quá khó đoán.
“Lý Hỏa Vượng.”
Ông lão kia trực tiếp gọi thẳng tên Lý Hỏa Vượng.
"Ta tự giới thiệu trước, ta là Từ Thọ, ngươi cũng có thể gọi ta là Từ gia.”
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào người này, hắn cố gắng ghi nhớ toàn bộ đặc điểm chi tiết trên tướng mạo của đối phương để chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Lão già này chính là người sai khiến phía sau của Ngô Thành và Vương Vi. Nếu như muốn giải quyết hết mọi chuyện thì nhất định phải giải quyết người này!
Không sai, Lý Hỏa Vượng vừa nãy chỉ giả vờ đồng ý để lừa gạt bọn họ mà thôi. Hắn hoàn toàn không có ý định làm công cụ của bọn họ:
“Từ gia đúng không? Ta có thể hỏi một câu không? Ngươi trăm phương ngàn kế giày vò ta như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? ”
Lý Hỏa Vượng hỏi ông lão bên trong máy tính bảng.
Từ Thọ ngồi trên ghế sô pha hơi nghiêng người về phía trước:
“Ta muốn làm gì, không cần thiết phải nói với ngươi. Điều đầu tiên mà ngươi phải làm chính là cho ta thấy được giá trị của ngươi.”
"Ta đã xem video ngươi biến ra vàng rồi nhưng ta lại không tin. Thiết bị kỹ thuật ngày nay phát triển như vậy, có cái gì mà làm không ra chứ? Bây giờ ngươi cần phải cho ta thấy giá trị của ngươi, ta muốn nhìn thấy cảnh ngươi thật sự có thể biến ra đồ vật.”
Lý Hỏa Vượng cười khẩy một tiếng, thì ra lão già này vẫn chưa tin mình, hắn đang sợ bản thân là một tên bệnh thần kinh ảo tưởng.
Rõ ràng là không tin mình nhưng đối phương hết lần này đến lần khác lại giống như có bệnh thì vái tứ phương, xem ra đối phương sắp ngủm rồi.
"Ngô Thành, giao lại cho ngươi đó, nhớ kỹ, chỉ khi ngươi tận mắt nhìn thấy hắn biến ra đồ vậy thì lại gọi điện thoại cho ta!”
Bốp một tiếng, đối phương liền cúp máy.