Lữ Cử Nhân hiểu rạp hát có ý nghĩa như thế nào đối với cha mình. Lúc hắn mới chào đời, ông cứ nhắc tới từ này bên tai hắn, đến nỗi khi hắn vừa mới tập nói thì từ đầu tiên mà hắn nói không phải cha hay mẹ mà là hí lầu.
Bỗng nhiên được người khác tặng không cho một rạp hát lớn, cuộc sống của cha mình lập tức trở nên nhàn hạ không cần phải bôn ba nữa, tựa như bước tiếp theo chỉ cần chờ xuống lỗ là được.
Nghe chồng giải thích, La Quyên Hoa bĩu môi:
"Này, cha ngươi chính là mạng tiện, phúc đưa đến trước mặt hắn mà cũng không biết hưởng. Vậy thì ngươi đưa hắn trở về cuộc sống khổ cực đi, như vậy cho hắn thoải mái.”
Lữ Cử Nhân không trả lời, nhưng trong lòng âm thầm suy nghĩ, hắn nên tìm cho cha việc gì đó để làm, tránh cho cha kìm nén đến phát bệnh.
"Nào, Tú nhi, đừng ăn cơm nữa, ăn thịt đi, ăn thịt mỡ cho no.”
Ngay khi La Quyên Hoa đang dạy con gái lớn bên cạnh mình, nàng đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc từ cửa nhà xông vào, đó chính là em trai của chồng nàng, Lữ Tú Tài.
Lữ Tú Tài bước vào đại sảnh, không thèm chào hỏi anh trai và chị dâu đã giật lấy bát đũa từ cô cháu gái bốn tuổi, ăn từng miếng lớn.
"Tú Tài, ngươi trở về rồi? Không phải ngươi đã dẫn vợ đi theo tiểu đạo gia về thôn Ngưu Tâm để tu tiên sao?"
Lữ Cử Nhân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lữ Tú Tài.
Thời điểm hắn chuẩn bị rời khỏi Thượng Kinh, rõ ràng dù mình có khuyên thế nào thì tên này không hề do dự chút nào vẫn quyết tâm muốn đi theo tiểu đạo gia học phép thần thông.
Bưng bát canh trứng gà đổ vào trong miệng, Tú Tài thở hổn hển nói:
"Sư phụ bị người bắt đi rồi, ta quay trở về tìm tên ngốc xin viện binh.”
"Cái gì? Người như thế nào mới có thể bắt được tiểu đạo gia?"
Không biết từ lúc nào, Lữ Trạng Nguyên với vẻ mặt kinh ngạc ngậm tẩu thuốc trong miệng, lần nữa quay trở lại đại sảnh.
"Này, nói cho ngươi thì ngươi cũng không hiểu, dẫu sao đối phương rất lợi hại! Sáu người đó biết kết pháp trận, còn có một người khác là bán tiên, xem ra hai nhóm người đó đã âm mưu với nhau, hơn nữa trong tay bọn họ còn có các loại pháp bảo mà trước giờ ta chưa từng nhìn thấy.”
“Ta ăn miếng cơm rồi đi, lát nữa ta sẽ cùng Cao Chí Kiên đi tìm người giúp đỡ cùng nhau đi cứu sư phụ!”
Lữ Tú Tài nói rồi vươn tay nhét lòng trắng trứng tưới dầu mè vào trong miệng.
"Không được đi! Người mà tiểu đạo gia còn không đối phó được thì ngươi đi làm gì! Ngươi xông xáo như vậy là muốn đi trước hắn sao? Muốn cướp đầu thất à!”
Tẩu thuốc trong tay Lữ Trạng Nguyên cũng sắp khua ra tàn ảnh rồi.
Nhưng lời phản đối của Lữ Trạng Nguyên lại không có tác dụng như mong muốn, Lữ Tú Tài đập tay xuống bàn, gân cổ lên nói:
"Ngươi thì biết cái rắm gì! Ta là học trò của hắn! Sư phụ gặp nạn, nếu lúc này ta ra sức thì tương lai hắn dĩ nhiên sẽ dạy ta tốt, dạy cho ta phép thần thông kia!”
"Ta là đệ tử duy nhất của hắn, đợi đến khi hắn thành tiên rồi, vậy hắn không truyền cho ta thì truyền cho ai?”
"Hơn nữa! Đừng coi thường người khác được không! Tiểu gia ta đã tu luyện lâu như vậy, ta đã trở nên rất lợi hại rồi!”
Đúng lúc này, Lữ Tú Tài đột nhiên nghe thấy ngoài đường truyền đến tiếng vó ngựa chấn động. Trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, xách theo một con ngỗng hầm xông ra bên ngoài.
Khá lắm! cứu binh của tên ngốc lại đến nhanh như vậy!!
“Nếu như tiểu tử ngươi dám bước ra khỏi cánh cửa này thì ngươi không còn là người của Lục gia ta nữa!”
Lữ Trạng Nguyên nôn nóng đứng tại chỗ khoa tay múa chân.
Lữ Tú Tài không chút do dự lao ra khỏi cửa chính, không hề cho Lữ Trạng Nguyên chút mặt mũi nào.
"Hừ! một tên Hạ Cửu Lưu làm như hiếm lạ lắm vậy, chờ sau này ta và sư phụ phi thăng thành tiên rồi thì đừng có hy vọng ta mang theo các ngươi gà chó lên trời!”
…
“Lý Hỏa Vượng? Lý Hỏa Vượng?”
Ngón tay của Ngô Thành không ngừng búng tay trước mặt Lý Hỏa Vượng khiến cho đôi mắt mất hồn của hắn dần lấy lại tiêu cự.
Chờ hắn tỉnh táo lại lần nữa, Lý Hỏa Vượng cũng không bất ngờ mấy khi phát hiện cả người mình đều bị trói chặt, thậm chí vì sợ mình cắn người nên bọn họ đã đeo một cái bịtt miệng bằng sắt lên miệng mình.
"Tỉnh táo lại chưa? Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?"
Lúc này Ngô Thành cầm theo máy tính bảng đứng trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Sau khi nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu, Lý Hỏa Vượng mới chậm rãi mở miệng nói:
"Ngươi chỉ là một người làm công giống như Vương Vi đúng không? Người đứng sau lưng ngươi là ai?"
"Tại sao lại muốn Dương Thọ Đan? Hắn sắp chết? Cho nên muốn lấy nó từ trên người ta?"
"Hay là nói, Dương Thọ Đan chỉ là một thứ để thăm dò? Các ngươi muốn thứ khác càng nguy hiểm và lợi hại hơn?”
Ngô Thành không tiếp lời mà áp vào tai nghe bluetooth bên tai, cúi đầu nói với máy tính bảng:
"Viện trưởng, đây hình như là một tình huống mới, có sự khác biệt với luận văn của Dịch Đông Lai, ừm ừm, ta biết rồi, ta sẽ xử lý.”
Sau khi nói chuyện video với người trong máy tính bảng một lúc, Ngô Thành tắt video ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau với Lý Hỏa Vượng.
"Lý Hỏa Vượng, ngươi có biết không? Thực ra Dịch Đông Lai đang lấy ngươi ra làm thí nghiệm. Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng có ngày sẽ phát điên thôi.”
Ngô Thành đưa ngón tay chỉ vào ngực mình:
"Tin tưởng ta, chỉ khi ngươi làm cùng chúng ta thì tương lai của ngươi mới có thể sống tốt được.”