"Cha, ngươi nói lung tung cái gì vậy. Làm gì có, thật sự không có mà."
Trong sự dốc sức phủ nhận của Lữ Tú Tài đã luống cuống, đầu ngựa chuyển hướng, đi về phía phố lớn đầy náo nhiệt.
"Cha, sao người keo kiệt như ngươi bằng lòng cho hắn một bình trứng vịt muối vậy?"
Lữ Cử Nhân ôm con gái của mình hiếu kỳ hỏi.
"Nói cái quái gì thế, đừng tưởng rằng cha ngươi là kẻ keo kiệt. Nhớ cho kỹ, nên keo kiệt thì phải keo kiệt, nhưng lúc cần hào phóng thì cũng đừng tiết kiệm. Tiểu đạo gia này không phải là người bình thường, kết giao được thì Lữ gia chúng ta cũng coi như là có quan hệ."
Quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng ra khỏi cửa quan, tuy rằng khắp đường đất đều là rừng nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy khác biệt.
Trên đường không chỉ có đám người họ, còn có không ít xe ngựa và những người gánh đòn gánh.
Muốn phân biệt thân phận của họ cũng rất đơn giản, chỉ cần xem kiểu dáng quần áo. Quan nội là vạt áo bên trái, Tứ Tề quan ngoại là vạt áo bên phải.
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lát, mở bình mà Lữ Trạng Nguyên cho ra, phát hiện bên trong là bình trứng vịt muối đầy.
Cẩu Oa ở bên cạnh sáp tới, kinh ngạc nói:
"Đầu năm nay trứng vịt đáng giá mà muối cũng đáng tiền. Hiếm thấy lão Lữ Trạng Nguyên này ra tay hào phóng như vậy."
Lý Hỏa Vượng đậy nắp bình lại, trong lòng có ấn tượng tốt về lão này hơn.
"Đừng nói những lời vô dụng kia nữa. Có ai có nhà ở nước Tứ Tề không, chuẩn bị về nhà."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Mãn bị lông đen bọc khắp người giơ tay phải lên, giọng nói run rẩy:
"Nhà ta ở Tứ Tề."
Nghe thấy nàng nói vậy, bốn phía nhất thời yên tĩnh lại. Những người khác đều biết ân oán giữa nàng và cha mẹ, cũng biết nàng định làm gì sau khi về nhà.
"Tiểu Mãn tỷ, không thì..."
Trên mặt Bạch Linh Miểu lộ vẻ ngượng nghịu, nàng đang định khuyên bảo điều gì đó thì bị Lý Hỏa Vượng cắt ngang.
"Tốt, vậy chắc ngươi khá quen thuộc với nơi đây. Nói thử xem Tứ Tề là nơi thế nào, có đại môn phái nào như Chính Đức tự không?"
Tiểu Mãn bị đấu bồng màu đen che mặt hít một hơi thật sâu:
"Ta không biết. Tuy rằng ở nơi này nhưng suốt mười mấy năm ta chưa từng rời khỏi thôn. Ta chỉ từng gặp Khiêu Đại Thần một lần ở đầu thôn lúc chín tuổi mà thôi."
"Khiêu Đại Thần sao..."
Vừa nhắc tới chữ thần, không biết tại sao Lý Hỏa Vượng chợt thấy nhút nhát trong lòng, Hỉ Thần đã tạo ra bóng ma quá lớn cho hắn.
"Khiêu Đại Thần có nơi nào để sinh hoạt chung không?"
"Không có. Ta nghe nói Khiêu Đại Thần đều ở trong nhà của mình, ở nhà cung phụng tiên gia."
"Tiên gia? Có tên không?"
Trong đầu Lý Hỏa Vượng lóe lên những thứ quỷ dị của thế giới này.
"Hồng hoàng bạch liễu bi, ta chỉ nghe qua năm tiên gia khác nhau, nhưng không biết chúng lần lượt là gì."
…
“Ta không biết năm tiên gia Hồng Hoàng Bạch Liễu Bi của Khiêu Đại Thần đại biểu cái gì. Cụ già trong thôn thuận miệng nói câu đó nên ta nhớ kỹ.”
“Lần ta thấy họ là khi trong thôn có người trúng tà, nằm trên đất sủa như chó. Khiêu Đại Thần kia đúng lúc đi qua thôn nên tới xem.”
“Sau đó ra sao thì ta cũng không rõ. Ta chỉ nhớ hôm sau người trúng tà đó đã khỏe, có thể xuống ruộng làm việc.”
Nghe những tin tức vụn vặt liên quan đến Khiêu Đại Thần mà Tiểu Mãn nói, Lý Hỏa Vượng thầm tính toán trong lòng.
“Nói vậy công việc mà Khiêu Đại Thần ở Tứ Tề và đạo sĩ làm không khác nhau lắm, trừ tà tránh tai. Năng lực của họ có phải cũng đến từ những thứ như Du lão gia không?”
“Khiêu Đại Thần phải thường xuyên tiếp xúc với những người khác, vậy thì chắc sẽ dễ nói chuyện hơn những hòa thượng ở Chính Đức tự nhỉ?”
Hiện tại hắn cũng không sợ những người được gọi là Khiêu Đại Thần quá mạnh, mà chỉ sợ thực lực của đối phương quá yếu, chẳng thể giải quyết được Đan Dương Tử.
Chung quy một thân một mình không thể so với một đám.
Tiếng cọt kẹt của xe lừa biến mất khiến Lý Hỏa Vượng hoàn hồn. Hắn thấy những người khác đã đi vào rừng tìm củi múc nước.
Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, Lý Hỏa Vượng phát hiện thấm thoát mặt trời đã dần ngả về tây, đến lúc nghỉ ngơi rồi.
Hắn cũng không ngồi chơi mà lấy kiếm từ sau lưng ra rồi bắt đầu đào hố dưới đất. Thanh kiếm này vô cùng sắc bén, không lâu sau thì một cái hố to bằng đầu đã xuất hiện.
Tên ngốc ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị, bỏ tro đen ở trên xe lừa xuống hố. Lát nữa chỉ cần đào thêm một lỗ ở trái phải, bỏ củi vào rồi nhóm lửa là xong cái bếp đất.
So với gạo thì nấu mì sẽ tiện lợi hơn, dễ bảo quản mà cũng dễ nấu.
Đợi nước trong nồi bắt đầu sôi, mấy bó mì trường thọ to cũng vào nồi dưới hơi nóng bốc lên.
Ven đường có hái một ít bồ công anh làm rau, mỗi người một trứng vịt muối làm đồ ăn mặn, lại thêm một bát mì to là xong bữa tối.