Lý Hỏa Vượng dùng đũa bẻ trứng vịt muối đang chìm trong nước mì, bên trong chảy ra lòng đỏ trứng ứa dầu lập tức khiến mặt nước mì toát ra một lớp váng dầu màu vàng, trông rất ngon miệng.
Hắn dùng đũa gắp bồ công anh đã được nấu mềm bỏ vào miệng rồi chầm chậm nhai, mùi vị hơi đắng, khá giống rau chân vịt. Quá khứ hắn cũng không biết bồ công anh có thể ăn được, nhưng trước đó thấy lão hòa thượng ăn ngon như vậy, lúc này mới biết thứ này cũng là một loại rau dại.
Thổi cho hơi nóng tan đi, Lý Hỏa Vượng hớp một ngụm nước mì lớn, trong dạ dày lập tức ấm áp, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Thấy món rau dại này, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhớ đến lão hòa thượng của Chính Đức tự, cũng không biết hắn ra sao rồi. Hắn ngốc như vậy, không thấy gì cả nên chắc sẽ sống rất tốt dưới loại hoàn cảnh đó nhỉ.
Một đôi đũa kẹp trứng vịt muối vàng ứa dầu đặt vào trong chén của Lý Hỏa Vượng.
“Ta không ăn lòng đỏ trứng.”
Bạch Linh Miểu ngồi bên cạnh hắn thấp giọng nói.
Lý Hỏa Vượng yên lặng gật đầu, dùng đũa gắp mì lên bỏ vào miệng rồi hút mạnh.
“Trong ngực ta có đạo linh. Ngươi còn nhớ thứ đó không, là thứ ta lấy ra từ Thanh Phong quán.”
“Ừ.”
“Hiện tại ta nói cho ngươi cách dùng của nó, lỡ như ta xảy ra chuyện gì thì ngươi nhớ dùng nó để bảo toàn mạng sống của mình.”
“Được.”
“Đầu tiên ngươi cần lắc nó. Lúc này ngươi sẽ cảm thấy vô cùng choáng đầu, nhịn xuống rồi cầm một nắm bùn ở dưới đất lên bỏ vào trong miệng…”
Trời dần tối, bát của Lý Hỏa Vượng đã trống rỗng, lời của hắn cũng nói xong.
Bạch Linh Miểu lấy bát đũa từ trong tay Lý Hỏa Vượng, đi về phía bờ sông nhỏ trong rừng.
Lý Hỏa Vượng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng, thấm thoát đã biến thành bóng dáng thiếu nữ mặc đồng phục cấp 3 màu đỏ. Đó là bóng dáng của Dương Na.
Hắn dùng sức lắc đầu, bóng dáng của Bạch Linh Miểu lại trở về. Lý Hoả Vượng bực bội nhìn xuống đất, sau đó lại nhìn lên bầu trời sao dần rõ ràng trên không trung.
Trời càng lúc càng tối, Lý Hỏa Vượng vẫn gác đến nửa đêm. Gần đây hắn ngủ không ngon giấc lắm, hoặc phải nói là từ trước đến nay hắn chưa từng được ngủ ngon giấc.
Lý Hỏa Vượng dùng kiếm chọc vào đống lửa ở trước mắt, sau đó bỏ một thanh củi vào trong. Vẩy vẩy kiếm, nương theo ánh lửa Lý Hỏa Vượng nhìn vũ khí của bản thân. Thực tế vũ khí chém sắt như chém bùn này ở trong tay hắn lại không được dùng với đúng tác dụng. Không phải dùng để đào hố như cái xẻng thì dùng để đâm như chùy, khiến cho mũi kiếm cũng trở nên đen thui, trông hết sức khó coi.
Một lần duy nhất có thể gặp máu vẫn là khi hắn đem ra để quẹt cổ mình.
“Trường Minh sư huynh, nếu ngươi thấy bảo kiếm của mình rơi vào tình trạng như vậy, có phải ngươi sẽ tức đến bật mồ sống lại không.”
Lý Hỏa Vượng tự nhủ, sau đó lại cắm trường kiếm vào vỏ kiếm ở sau lưng.
Xoẹt, sau lưng truyền đến tiếng vang nhỏ khiến Lý Hỏa Vượng đột ngột đứng dậy. Hắn cầm một que củi đang nhen lửa, ném thẳng về phía đó.
Ánh lửa sáng ngời thoáng qua một bóng người, cuối cùng rơi xuống trước một đôi giày thêu.
Đôi giày thêu đỏ đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Ai! Ra đây!”
Tiếng hô của Lý Hỏa Vượng khiến những người khác đang ngủ mơ vội bò dậy.
Khi họ thấy đôi chân đi giày thêu ở phía xa thì lập tức thì dọa đến hoàn toàn tỉnh táo, tiếng rút kiếm rút đao không ngừng vang lên.
“Ha ha ha, đừng ra tay. Chỉ là chuyện hiểu lầm thôi.”
Cùng với giọng nói hiền hòa vang lên, một người đàn ông có mái tóc trắng khoảng chừng năm mươi tuổi bước ra khỏi cánh rừng tối đen.
Hắn ăn mặc rất mộc mạc, miếng vá trên quần áo cho thấy hắn cũng không giàu có. Ngoại trừ cái bọc nhỏ đeo trên lưng, trên người hắn chỉ có một cái trống cũ vô cùng bẩn được treo rất nhiều dây màu buộc ở bên hông.
Đối diện với vũ khí của đám Lý Hỏa Vượng, hắn đứng đó giải thích:
“Đêm hôm khuya khoắt đi đường, ta thấy phía trước có ánh sáng liền muốn đến xem, không ngờ lại gặp phải mấy vị.”
Thấy ánh mắt của Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào đôi giày thêu màu đỏ, hắn tiếp tục giải thích:
“Không sao đâu, đó là thê tử của ta, sợ người lạ. Nga à, ngươi qua đây.”
Hắn vừa dứt lời, đôi giày thêu không nhanh không chậm bước ra khỏi bóng tối, đi đến bên cạnh người đàn ông đó.
Đó là một người phụ nữ đeo khăn trùm đỏ của cô dâu, quần áo cực kỳ diễm lệ, trên người cũng cột một vài sợi dây vải xanh đỏ giống như trên trống. Nàng đứng đó không nhúc nhích, hơn nửa đêm thấy thứ này khiến người ta lạnh sống lưng.
“Đây là thê tử của ngươi?”
Lý Hỏa Vượng giơ kiếm xác nhận lần nữa. Nếu nói đây là cương thi hắn đuổi thì cũng không ai không tin.
Đúng lúc này, Tiểu Mãn ở bên cạnh vội vã lại gần, thấp giọng nói:
“Lý sư huynh, hắn chính là Khiêu Đại Thần.”
Câu nói này khiến sự cảnh giác trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức lên đến mức cao nhất.