“Lý sư huynh, ngươi sao vậy?”
Thấy biểu cảm của Lý Hỏa Vượng có chút khác thường, Bạch Linh Miểu vô thức nắm chặt tay của hắn.
Lý Hỏa Vượng cười lắc đầu:
“Không có gì, nghĩ đến chuyện sắp phải xuất quan nên ta cảm thấy hơi lo về khu vực bên ngoài thôi. Đi, chúng ta cùng đến giúp người nhà họ Lữ dỡ cái bàn này, dỡ xong thì tranh thủ đi mau.”
Miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt của Lý Hỏa Vượng lại lạnh lẽo. Tính tình của hắn càng lúc càng giống Đan Dương Tử.
Sự thay đổi này khiến Lý Hỏa Vượng lạnh sống lưng. Kết hợp với việc những người khác thấy sau này Đan Dương Tử chính là hắn thì phỏng đoán lúc đó không chỉ là một phỏng đoán nữa, mà đang trở thành sự thật.
Nếu chỉ là tính cách cũng còn đỡ, Lý Hỏa Vượng càng lo rằng theo thời gian trôi qua thì hắn sẽ hoàn toàn biến thành Đan Dương Tử.
“Nếu là như vậy thì tất cả những điều trước kia cũng có thể giải thích được. Đan Dương Tử không phải đang bảo vệ ta mà là đang bảo vệ chính hắn!”
Vừa nghĩ đến khả năng này, Lý Hỏa Vượng bắt đầu bực dọc trong lòng. Nếu xếp hạng những người mà hắn hận nhất trên thế giới này thì lão già điên Đan Dương Tử kia tuyệt đối sẽ được xếp số một.
Hắn không muốn trở thành Đan Dương Tử, nếu biến thành như vậy thì hắn bằng lòng đi chết!
Thậm chí trong lòng Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nảy lên một sự xúc động, muốn lập tức quay đầu trở về Chính Đức tự, cho dù sau đó gặp phải trắc trở thế nào cũng cho những hòa thượng kia cử hành phổ độ đại trai trước, giải quyết xong Đan Dương Tử lại tính tiếp.
Có điều đây cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Trước kia không trở mặt còn được, hai bên còn có hy vọng làm hòa. Nhưng sau khi bảy vị Phật đà bị hắn giết chết, tin rằng những hòa thượng kia vừa thấy hắn liền phải ra tay xử lý ngay tại chỗ.
Những hòa thượng kia không phải là hòa thượng thật thích ăn chay niệm phật, chuyện gì họ cũng làm được cả.
Có điều cũng may căn cứ vào lời phương trượng miêu tả trước đó, ngoại trừ Chính Đức tự thì còn có môn phái khác. Bây giờ hắn chỉ có thể nghĩ cách từ những môn phái đó. Chuyện mà Chính Đức tự có thể làm được thì chắc chắn những môn phái khác cũng có thể làm được.
Lý Hỏa Vượng bước đến phía trước xe lừa, mở bản đồ ra rồi cẩn thận quan sát.
Trước đó hắn không có dự định tiếp xúc với những người kia là vì Chính Đức tự đã tạo ra một khởi đầu tệ hại.
Nhưng bây giờ không tiếp xúc thì không được. Chính Đức tự có biện pháp giải quyết Đan Dương Tử thì môn phái khác cũng có thể.
Mặc dù không biết họ muốn cái gì, nhưng từ hành động cũng có thể nhìn ra là họ đang ngấp nghé điều gì đó từ bản thân hắn.
“Là thiên thư do Đan Dương Tử để lại sao?”
Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
Nếu như bản thân hắn không muốn biến thành Đan Dương Tử thì nhất định phải nghĩ cách từ phía họ.
Nếu còn không được nữa thì lấy cái thiên thư gì đó ra để trao đổi với bọn họ, Lý Hỏa Vượng thầm hạ quyết định này trong lòng. Đây cũng là thẻ đánh bạc duy nhất mà hắn có thể lấy ra bây giờ.
Dưới sự thấp thỏm bất an của Lý Hỏa Vượng, cuối cùng họ cũng đi đến trấn nhỏ ở cửa quan.
Trên cái trấn không lớn này, đâu đâu cũng có thương nhân lui tới. Một số người mặc quần áo với phong cách khác biệt đều là người nhập quan đến buôn bán.
Đưa mắt ra cửa quan ở phía xa, Lý Hỏa Vượng lại nhìn về phía Lữ Trạng Nguyên ở bên cạnh:
“Lữ ban chủ, xem ra chúng ta phải chia tay rồi.”
Lữ Trạng Nguyên cũng cảm khái chắp tay với Lý Hỏa Vượng:
“Tiểu đạo trưởng cực khổ rồi. Trên suốt con đường này, nếu như không có ngươi thì không biết chúng ta còn phải chịu đựng bao nhiêu cực khổ nữa.”
Đương nhiên gánh hát của Lữ gia không thể xuất quan, đến cửa quan thì họ sẽ trở lại từ một con đường khác mà về thôn của họ.
Họ nghỉ ngơi ở nhà xong thì lại đi một vòng, đây là số mệnh của những gánh hát nhỏ như họ. Nếu muốn thoát khỏi cuộc sống ăn gió nằm sương thế này thì chỉ có thể mua lại một tòa hí lâu rồi thu xếp ở lại đó luôn.
“Chúc thuận buồm xuôi gió. Không biết tiểu đạo gia muốn làm gì nhưng mong ngươi mã đáo thành công. Đây là trứng vịt muối ta tự ướp, cầm theo trên đường mà ăn.”
Lữ Tú Tài ôm bình trứng vịt muối đặt lên xe lừa với vẻ mặt không nỡ.
“Mượn lời chúc lành của ngươi, nếu như ngày sau có cơ hội thì chúng ta sẽ lại đến xem kịch của gánh hát Lữ gia. Nói đến đây, xem tới xem lui thì ta thấy mình thật sự đã nghiện rồi.”
Sau khi hai bên từ biệt, xe lừa chở lương thực vừa bổ sung chậm rãi đến gần cửa quan.
Nhìn bóng lưng đi xa của họ, Lữ Trạng Nguyên phì phèo thuốc lá sợi trong tay, giơ tay lên đập một cái vào đầu thằng con trai nhỏ còn đang luyến tiếc.
"Đừng có nhớ cô nương trắng đó nữa, gia đình nhỏ bé như chúng ta không với tới nổi, về nhà ta sẽ tìm bà mối mai mối cho ngươi thành thân."