Lý Hỏa Vượng biết rằng cho dù lúc này hắn có nói với những người này rằng Ngô Thành đang muốn làm hại mình thì họ đều sẽ không tin. Họ sẽ chỉ coi như là hắn đang phát bệnh, hắn nhất định phải tìm một người giúp mình chứng minh sự trong sạch của bản thân.
“Ngô Thành, đưa điện thoại cho ta! Ta muốn gọi điện cho Dịch Đông Lai!”
Lý Hỏa Vượng lớn tiếng nói ra yêu cầu của mình với hắn.
“Được rồi, ta sẽ đưa điện thoại cho ngươi, ngươi đừng kích động.”
Ngô Thành lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khóa màn hình điện thoại sau đó chậm rãi đi về phía Lý Hỏa Vượng.
Vì sợ đối phương sẽ gây khó dễ cho nên trong lòng Lý Hỏa Vượng vô cùng cảnh giác.
Có vẻ như Ngô Thành cũng không thể làm gì trong tình huống này cả. Hắn thế mà bình tĩnh đưa điện thoại vào trong tay Lý Hỏa Vượng, sau đó đối mặt với Lý Hỏa Vượng chậm rãi lui ra sau.
Lý Hỏa Vượng thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vàng mở danh bạ ra rồi tìm được số điện thoại có tên là Dịch sư huynh.
Ngay khi ngón tay cái của hắn vừa mới chạm lên cái tên đó thì màn hình điện thoại đột nhiên tối sầm lại, một dòng điện mạnh phát ra từ vỏ kim loại của chiếc điện thoại, khiến Lý Hỏa Vượng và tên hộ công mà hắn đang bắt giữ đồng thời run rẩy không ngừng.
Đây là một cái bẫy! Ngô Thành hoàn toàn không có ý định để cho mình thông qua Dịch Đông Lai chứng minh bản thân trong sạch.
Cơ thể Lý Hỏa Vượng không ngừng run rẩy. Hắn muốn buông điện thoại di động đang phóng điện trong tay ra, nhưng lúc này điện thoại giống như bị dính lại vậy, hoàn toàn không thể buông ra được.
Một lúc sau, những hộ công tay cầm công cụ đứng phía sau Ngô Thành lập tức tiến liên, lưới lớn, cái xiên lớn, thuốc an thần tất cả đều cho hắn dùng.
Khi nước thuốc màu vàng trong ba ống tiêm được chích vào, Lý Hỏa Vượng đang cố gắng thoát khỏi sự run rẩy dần dần mất đi các giác quan, vẻ mặt cũng trở nên đờ đẫn.
Cảnh tượng cuối cùng mà hắn nhìn thấy chính là Ngô Thành tiến lại gần mình, còn có khóe miệng hơi nhếch lên của đối phương.
"Cheng cheng cheng~cheng~khiêng~Tiểu Đông Nhân sau khi tan học tất có sai~Nếu không, hai mẹ con sao lại ồn ào~Chỉ thấy Tam nương bực bội ngồi trong phòng máy nước mắt lưng tròng..."
Lữ Trạng Nguyên mặc tơ lụa ngồi trên băng ghế, đôi mắt khép hờ, cái đầu lắc lư theo lời bài hát ê ê a a trên sân khấu.
Cuộc sống này đúng là khỏi phải nói có bao nhiêu thoải mái nhưng mà trên mặt ông ta lại không hề có sự hưởng thụ nào cả.
Lữ Trạng Nguyên đột nhiên ngồi dậy, chỉ tay vào đào kép phía trên hét lên:
"Không đúng, không đúng, giọng điệu phía sau cao quá rồi! Cái gì? Trước đây cũng hát như vậy? Ngươi đừng có quan tâm trước đây hát như thế nào, bây giờ cứ hát như vậy cho ta nghe đi. Ngươi là ông chủ hay ta là ông chủ hả?”
Các đào kép trên sân khấu hát hí kịch hai canh giờ thì Lữ Trạng Nguyên đã xoi mói hết một canh giờ rồi.
Nhưng mà cũng may điều khiến cả gánh hát thở phào nhẹ nhõm là cuối cùng Lữ Trạng Nguyên cũng rời đi. Đến buổi trưa, ông ta cũng phải đi về nhà ăn cơm rồi.
Lữ Trạng Nguyên ôm lấy đứa cháu nhỏ bên cạnh, đi bộ ra bên ngoài rạp hát.
Lúc này, Lữ Trạng Nguyên không còn phải đi bên lề như một con chuột băng qua đường như trước đây nữa. Bây giờ ông ta có thể ngẩng đầu ưỡn ngực ôm cháu trai đi giữa đường lớn, ông ta không còn là Hạ Cửu Lưu hát hí kịch nữa rồi.
"Hầy~Đây quả thật là cuộc sống của thần tiên mà. Mai à, ngươi chết sớm quá, nếu như chết muộn hơn hai năm thì ngươi cũng có thể được trải qua cuộc sống tốt như vậy rồi.”
Ông ta đi đến cổng của một cái sân lớn có ba lối vào. Lữ Trạng Nguyên vừa bước vào đã thấy con dâu cả La Quyên Hoa đang ngồi ở đó, bánh trái trên bàn bên cạnh được xếp ngay ngắn, ngoài ra còn có hai tiểu nha đầu, một đứa bóp chân còn một đứa thì đấm lưng cho nàng.
Sắc mặt Lữ Trạng Nguyên trầm xuống, vỗ đầu che mặt mắng:
"Ai cho ngươi mướn người làm? Ngươi có biết cái này tốn bao nhiêu tiền không! Sắp đến giờ cơm rồi còn làm nhiều điểm tâm như vậy làm cái gì, một mình ngươi có ăn hết sao? Đúng là phá của, vừa có tiền cái là phá của!”
"Cha à, không phải kiếm tiền là để tiêu sao? Từ khi gả vào nhà họ Lữ, cùng các ngươi ăn gió nằm sương đi hát hí kịch từ nơi này đến nơi khác, ta chưa có ngày nào được hưởng phúc cả. Bây giờ có tiền rồi còn không cho ta hưởng thụ, bù đắp những ngày tháng trước đây sao?”
Kể từ khi sinh được con trai, La Quyên Hoa đã trở nên cứng rắn hơn khi đối mặt với Lữ Trạng Nguyên.
"Hưởng thụ? Ngươi không phải hưởng thụ! Ngươi đây là đang phá của! Mau trả hai tiểu nha đầu này lại đi!”
Ngay khi hai người đang tranh cãi, Lữ Cử Nhân liền bước ra:
"Cha, Quyên, đừng cãi nhau nữa, chúng ta ăn cơm trước đi."
Nhưng vừa ngồi vào bàn, miệng của Lữ Trạng Nguyên cũng không ngừng lại, không phải quá nhiều thức ăn thì chính là cho quá nhiều dầu.
Sau khi Lữ Trạng Nguyên rời đi, La Quyên Hoa bất mãn than phiền với chồng mình.
"Cha làm sao vậy? Mỗi ngày còn lo có sống qua ngày không? Thật phiền phức!"
Lữ Cử Nhân bưng bát cơm và vào miệng hai miếng, liếc mắt nhìn bóng lưng của Lữ Trạng Nguyên.
"Cha đã bận rộn cả đời rồi, đột nhiên không phải làm gì cả chỉ ngồi hưởng phúc thôi cho nên hắn có chút không quen."