“Ta khỏi bệnh rồi! Ngươi thử nghiệm như này sẽ khiến tình hình tồi tệ thêm.”
“Trừ phi ngươi cho ta gọi cho Dịch Đông Lai! Để hắn đích thân nói với ta, buộc phải tiến hành thử nghiệm như này! Nếu không, ta sẽ không phối hợp điều trị!”
Nghe vậy, trên mặt Ngô Thành lộ ra vẻ thất vọng lắc đầu:
“Nếu ngươi không tiến hành điều trị, e rằng thời gian xuất hiện sẽ phải lùi lại vô thời hạn.”
Nói xong, Ngô Thành cầm Ipad rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm trọng đi đi lại lại trong phòng bệnh, hắn càng nghĩ càng cảm thấy Ngô Thành có gì không ổn.
“Rõ ràng đã nói khỏi rồi, sao đột nhiên lại lật lọng, chắc chắn có trò mèo! Vô cùng không đúng! Hòa thượng, ngươi nói đúng! Nói không chừng Ngô Thành là đồng bọn với Vương Vi!”
Ánh mắt của Lý Hỏa Vượng trở nên kiên định.
Trong lúc đó, Lý Hỏa Vượng có cảm giác bị thú hoang nhằm vào, Vương Vi không phải có một mình! Sau lưng hắn còn có người khác!
“Bây giờ ta phải làm thế nào?”
Đây là vấn đề mà hiện giờ Lý Hỏa Vượng phải suy nghĩ, trong mắt Lý Hỏa Vượng bất giác lóe lên sát ý.
“Không được! Ta không thể làm vậy, nếu còn giết người, sợ là thực sự sẽ bị nhốt ở bệnh viện tâm thần cả đời.”
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm đầu quay camera ở góc tường, nhìn không chớp mắt.
Bất giác đã đến giờ ăn tối, khi Lý Hỏa Vượng vừa ngồi xuống, hắn lập tức cảm thấy hơi không đúng, phần lớn hộ lý của nhà ăn đều nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
Đúng lúc này, thanh niên đầu đinh mắc chứng nóng nảy nhìn thấy Lý Hỏa Vượng ngồi một mình, bèn bưng khay cớm đi đến với vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
Nhưng còn chưa đến gần, một hộ lý đi đến, kéo hắn lại như bàn bạc chuyện gì đó.
Thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng đâu có không biết, mình phải nâng cao mức độ phòng bị, đây không phải chuyện tốt gì.
Nửa tiếng sau khi ăn cơm xong, Lý Hỏa Vượng phải uống thuốc.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy lạnh lòng là trong số viên thuốc mình phải uống, lại xuất hiện viên thuốc màu đỏ mà hắn chưa từng uống.
Lý Hỏa Vượng đổ thuốc ra, nhìn mọi thứ bên ngoài qua cửa sổ, bỗng nhiên, môi trường mới vừa sạch sẽ vừa sáng sủa trở nên tràn đầy ác ý với hắn.
Lý Hỏa Vượng quay lưng với camera, bỏ thuốc vào trong miệng, cầm cốc nước ngửa cổ uống ực xuống.
Giữa ngón tay hắn kẹp loại thuốc mới đó, nhân lúc đi vệ sinh, Lý Hỏa Vượng ném vào trong bồn cầu.
Lý Hỏa Vượng nằm trên giường bệnh chậm rãi nhắm mắt, lặng lẽ tính toán phải phá cục diện này bằng cách nào.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được, ở đây, Ngô Thành là bác sĩ, còn mình là bệnh nhân, hắn làm khó mình, thực sự rất dễ.
“Phập!”
Cửa phòng bệnh bị đẩy mở, sáu hộ lý cao to xông vào.
“Cút dậy! Tại sao lại vứt thuốc đi! Uống thuốc đi!”
---
"Ầm!"
Cây gậy của người nào đó đập vào cánh tay hắn, chỗ đó rất nhanh đã bị sưng lên nhưng Lý Hỏa Vượng lại giống như không cảm nhận được vậy.
Hai cánh tay của Lý Hỏa Vượng bị khóa tay còng lại vào nhau, hắn dùng hết sức mình đập lên l*иg ngực của hộ công, người nọ bị hắn đập cho mắt trợn trắng suýt nữa thì tắt thở.
Lúc này, một tên hộ công giang hay tay ra ôm lấy eo Lý Hỏa Vượng từ phía sau nhưng lại bị hắn nắm lấy ngón áp út dùng sức bẻ thành hình chữ L.
"Aaa!"
Mặc dù tay chân bị trói hơn nữa còn là một chọi sáu nhưng Lý Hỏa Vượng không hề rơi xuống thế hạ phong.
Lợi dụng khe hở khi bị đối phương bao vây, Lý Hỏa Vượng dùng khóa tay trên tay mình trực tiếp siết cổ một tên hộ công.
Trong tiếng kêu thảm thiết của tên kia, Lý Hỏa Vượng dùng răng xé toạc một lớp da trên cổ hắn, để lộ ra những mạch máu lớn bên dưới. Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng dữ tợn nhai máu trong miệng, dùng ánh mắt ăn thịt người trợn mắt nhìn vào tất cả mọi người trong phòng.
Cảnh tượng này khiến cho những hộ công khác trong phòng cảm thấy cực kỳ khiếp sợ. Rõ ràng bệnh nhân tâm thần chưa uống thuốc này bị khóa tay còng lại rồi vậy mà vẫn còn lợi hại như vậy.
Trong lúc nhất thời không ai dám lên nữa, dù sao thì họ cũng chỉ là cầm tiền lương chết, thật sự không đáng để liều mạng.
"Bảo Ngô Thành đến đây gặp ta! Nếu không đừng trách sao ta lại giết tên này!"
Lý Hỏa Vượng dán răng lên mạch máu đang đập của người nọ.
"Ngươi...ngươi đừng kích động! Ta lập tức đi tìm bác sĩ Ngô liền, ngươi tuyệt đối không được kích động!"
Một tên hộ công khác vội vàng xoa dịu hắn mấy câu rồi xông ra ngoài tìm người.
Vốn dĩ hắn không định làm như vậy, nhưng những người này lại ép hắn đi đến bước này. Nếu những người này không tính nói lý lẽ với mình, vậy thì hắn chỉ có thể cứng rắn đối phó với họ thôi.
Lý Hỏa Vượng nhìn mọi thứ trước mặt, trong lòng hắn thầm tính toán bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Hắn biết rằng làm như vậy sẽ để lại vô vàn tai họa về sau, nhưng Lý Hỏa Vượng không còn cách nào khác. Nếu trong trường hợp hắn không được tự do hành động, ngộ nhỡ bản thân bị họ bắt được, vậy thì hắn thực sự sẽ không thể làm gì được nữa.
Ngay sau đó vang lên tiếng giày da, vẻ mặt Ngô Thành nghiêm túc dẫn theo một đám hộ công và bác sĩ đẩy cửa bước vào trong phòng.
Khi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ lúc này của Lý Hỏa Vượng, hắn thấp giọng nói với những người đi cùng mình:
“Quả nhiên ta đoán không sai, bệnh tình của giường số mười sáu chỉ là được khống chế tạm thời chứ chưa có chữa khỏi hoàn toàn, chỉ cần có chút kích động nhẹ liền tái phát”.