“Ức hϊếp? Trước đây ngươi ở bệnh viện nào, ngay cả camera cũng không có, làm ăn cẩu thả vậy à?”
“Không phải chuyện lớn như ngươi nghĩ, chỉ là kiểu ức hϊếp như cướp miếng thịt lúc ăn cơm, trộm túi đồ ăn vặt của người nhà đưa đến, những việc nhỏ như này, bác sĩ có quản không?”
“Đừng thấy họ bị tâm thần, trong bệnh nhân tâm thần cũng có người tốt có người xấu, có những người rất hèn hạ, cảm thấy ăn được một miếng mà như được lợi lớn, bọn họ nhìn chuẩn người mắc chứng u uất hiền lành nhẫn nhịn, nếu là bệnh nhân tâm thần phân liệt, mắc chứng nóng nảy mức độ nặng, ngươi xem họ có dám động vào không?”
Ngô Thành gật đầu, lấy sổ ra, ghi chép nhanh lên đó.
“Cảm ơn, có những chi tiết, bác sĩ chúng ta thực sự không hiểu bằng bệnh nhân các ngươi, ta sẽ phản ánh tình hình mà ngươi nói lên cấp trên.”
“Ngươi phản ánh thì có tác dụng gì, nơi có con người chính là giang hồ, bệnh viện tâm thần cũng vậy, những chi tiết nhỏ này, các ngươi không quản hết được.”
Lý Hỏa Vượng trò chuyện với hắn, đã đến nhà ăn, hắn cầm khay cơm bên cạnh định đi lấy cơm.
Khi ăn xin một miếng đậu phụ chiên hành, hắn nghe thấy lời của Ngô Thành phía sau:
“Ăn xong nhớ ở trong phòng, đừng chạy lung tung, buổi chiều phải tiến hành trị liệu.”
“Trị liệu? Ta khỏi bệnh rồi, còn trị cái gì?”
Một câu của Ngô Thành khiến Lý Hỏa Vượng khó hiểu.
Theo như lời của Dịch Đông Lai, mình chỉ cần ở nơi này đủ thời gian thì có thể xuất viện, sao lại còn chữa trị? Khỏi bệnh rồi còn chữa cái gì?
---
Trong nhà ăn của bệnh viện Khang Ninh, các bệnh nhân mặc áo bệnh nhân sọc xanh trắng đang ăn cơm, đương nhiên trong đó có Lý Hỏa Vượng, chỉ là hắn chưa ăn.
“Chẳng phải Dịch Đông Lai đã nói chuyện với sư đệ rồi sao? Có phải nhầm lẫn ở đâu không?”
Nhìn một món rau món thịt trong khay cơm, lúc này Lý Hỏa Vượng không muốn ăn chút nào, trong đầu đang nghĩ đến lời vừa nãy của Ngô Thành.
Nếu không phải hắn nghe rất rõ ràng, thì suýt nữa còn tưởng mình nghe nhầm.
“Ăn trước đi, ăn xong rồi xem hắn muốn làm gì.”
Cho thức ăn vào cơm đảo lên, Lý Hỏa Vượng tóp tép nhai rồi nuốt xuống.
Nhanh chóng ăn xong, một mình Lý Hỏa Vượng trở về phòng bệnh, ngồi trên ghế đợi Ngô Thành đến.
Hắn quyết định chờ xem rốt cuộc Ngô Thành có ý định gì, nếu không ổn, mình lại gọi điện cho Dịch Đông Lai xác nhận.
Thời gian chờ đợi còn lâu hơn Lý Hỏa Vượng tưởng tượng, đợi cho đến hai rưỡi chiều, cửa mới bị đẩy mở.
“Xin lỗi, vừa nãy ta đi họp, đến muộn một chút.”
Ngô Thành với vẻ mặt có lỗi dùng tay vuốt mái tóc rối tung, cầm bảng đi vào.
“Không sao, bây giờ chúng ta bắt đầu à? Cần ta làm gì?”
“Đừng căng thẳng, ngươi không cần làm gì hết, chỉ là điều trị bằng đối thoại đơn giản thôi.”
Ngô Thành bảo Lý Hỏa Vương nằm trên giường, còn hắn ngồi trên ghế bên giường.
Lý Hỏa Vượng làm theo, đúng lúc hắn vừa bình tĩnh tâm trạng, một câu nói của Ngô Thành khiến hắn cảm thấy căng da đầu, tay phải bất giác nắm chặt Tích Cốt Kiếm:
“Dạo này còn hay nhớ đến thế giới bên kia không?”
“Không.”
Nghe thấy lời của Lý Hỏa Vượng, Ngô Thành gật đầu, dùng ngón tay điểm vào Ipad.
“Vậy tốt, bây giờ nhắm mắt lại, thư giãn, thư giãn hết khả năng.”
“Tốt, rất tốt, bây giờ nhớ lại tất cả ảo giác của ngươi, nhớ lại tất cả từng chút từng chút vô cùng chân thực ở bên đó.
“Bây giờ, quên đi tất cả ở hiện tại, ngươi cũng không cảm nhận được mọi thứ ở đây, ngươi trở về thế giới đó lần nữa, về trong Thượng Kinh Thành.”
Khuôn mặt Lý Hỏa Vượng bắt đầu lộ ra vẻ giằng co, hai tay nắm chặt, hắn cảm thấy cả người mình bắt đầu ong ong vang lên, dường như muốn nứt ra.
“Bây giờ ngươi mở mắt, hoàn toàn về đến thế giới này, xung quanh ngươi là các sư huynh muội của ngươi.”
Lý Hỏa Vượng bỗng mở mắt, chém mạnh Tích Cốt Kiếm trong tay về phía người trước mặt.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Hiển nhiên Ngô Thành bị dọa sợ bởi tông giọng nâng cao của Lý Hỏa Vượng, hắn đưa tay cẩn thận gạt ngón tay ở trước mặt mình xuống.
“Lý Hỏa Vượng, ngươi như vậy không được, như vậy sẽ không qua được đánh giá đâu.”
“Ngô Thành, ngươi có ý gì! Tại sao ngươi phải làm ngược lại với Dịch Đông Lai!”
Lý Hỏa Vượng lật chăn ra, trực tiếp đứng lên, tức giận trừng mắt.
“Bởi vì ta phải xác nhận, xác định bệnh của ngươi đã khỏi thật chưa, nếu chứng bệnh trước đây của ngươi dễ dàng bị dụ đến phát bệnh, thì chứng minh ngươi chưa khỏi hoàn toàn.”
Ngô Thanh nói một cách rất đương nhiên.
“Ta khỏi bệnh rồi! Ta không cần trị liệu khác! Bây giờ ta rất bình thường! Hành vi cử chỉ của ta đều bình thường!”
Ngô Thanh hơi tiếc nuối nhìn Lý Hỏa Vượng trên giường bệnh:
“Lý Hỏa Vượng, ngươi lại cao giọng rồi, ta đã bàn bạc với Dịch sư huynh về cuộc thử nghiệm lần này.”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy bực mình cắn chặt răng.
“Đưa điện thoại cho ta, ta cần gọi cho Dịch Đông Lai!”
“Xin lỗi, hiện giờ thì không được, trong viện, ngoại trừ mỗi tuần được nói chuyện với người nhà một lần, thì không được tiếp xúc với bất kỳ ai, đây là quy định của bệnh viện.”
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn một cách xa lạ, dường như Ngô Thành hiền hòa nói chuyện với mình buổi sáng là một người khác.
“Dịch Đông Lai là sư huynh của ngươi! Bác sĩ chính lần trước của ta! Ta gọi cho hắn cũng không được?”
“Xin lỗi, con người ta rất có nguyên tắc, quy định là quy định, mau ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục, yên tâm, ta chỉ muốn tốt cho ngươi.”
“Không! Ta không làm!”
Lý Hỏa Vượng trả lời chắc như đinh đóng cột.