Đúng lúc Lý Hỏa Vượng cảm thấy có lẽ tình hình sẽ mất kiểm soát, Ngô Thành đứng ra:
“Các bạn bệnh nhân, đừng hoảng sợ. Bạn học Lý Hỏa Vượng đúng là trước đây vì bệnh tình của mình mà vô tình phạm nhiều sai lầm, nhưng bây giờ!”
Hắn dừng lại, đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, đưa đặt lên vai Lý Hỏa Vượng lắc như anh em tốt:
“Nhưng bây giờ bệnh tình của hắn đã được kiểm soát tốt! Không bao lâu nữa, có lẽ hắn có thể xuất viện rồi!”
“Không ít người trong các ngươi cũng từng xem tin tức thời sự lúc đó! Nhìn xem, người mắc bệnh như vậy cũng được chữa khỏi, mấy người các ngươi sợ cái gì? Bệnh có nặng thế nào cũng có thể nặng bằng hắn ban đầu không?”
“Cho nên, các bạn! Phải nhìn về phía trước! Chỉ cần ở trong viện, hết sức phối hợp với bác sĩ điều trị, uống thuốc đúng giờ! Sẽ có một ngày các ngươi cũng giống như hắn, rất nhanh được trở về với xã hội!”
Thấy Ngô Thành ở bên cạnh an ủi, các bệnh nhân cũng dần bình tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng cũng phải có cái nhìn khác với sư đệ của Dịch Đông Lai, đúng là có tài ăn nói.
“Bạn học Lý Hỏa Vượng, là tấm gương điển hình, ngươi có muốn phát biểu mấy câu không? Khích lệ mọi người?”
Nghe thấy lời của Ngô Thành, Lý Hỏa Vượng vội lắc đầu, hắn không có hứng diễn thuyết cho bệnh nhân tâm thần.
Với sự an ủi của Ngô Thành, tình hình hỗn loạn cũng ổn định trở lại, ngoại trừ thỉnh thoảng có người từ trong vòng tròn khác lén nhìn sang Lý Hỏa Vượng, thì không có chuyện gì.
Lý Hỏa Vượng xoa mũi, coi như mình nổi tiếng hoàn toàn rồi, sợ là ở khu giam Bạch Tháp này, mình lại trở về với quan điểm chớ lại gần người lạ.
Nhưng hắn cũng không thấy sao, chỉ cần mình yên phận ở lại đây cho đến khi xuất viện là được.
“Nào nào nào, bạn học Lý, lần đầu tiên đến chưa quen biết mọi người, sau này mọi người là một nhóm, tự giới thiệu trước đi.”
Lời của Ngô thành khiến Lý Hỏa Vượng nhìn sang những người khác.
“Ta tên là Trương Thủy Nga, xin...xin chào.”
Người phụ nữ mắc chứng lo lắng lên tiếng nói.
Thấy những người khác không tiếp lời, thanh niên đầu đinh mắc chứng nóng nảy lập tức lên tiếng:
“Vệ Sĩ Lý.”
Bọn họ lần lượt giới thiệu, Lý Hỏa Vượng tìm hiểu được, cô gái mắc chứng u uất đó tên là Triệu Đình, bệnh nhân tâm thần phân liệt tên là Vượng Vọng Thư.
Điều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy bất ngờ là, dưới sự hướng dẫn của Ngô Thành, bệnh nhân tự kỷ đó lại dùng điện thoại viết ra tên của mình, Trương Kim Trung.
“Bác sĩ Ngô, lợi hại quá, ngươi còn có thể chữa được chứng tự kỷ!”
Ngô Thành cất điện thoại đi:
“Đây không phải chữa trị, chỉ là hỗ trợ hắn biểu đạt ý của mình thôi. Người mắc chứng cô độc tự kỷ như Kim Trung, mạch suy nghĩ của hắn bị đứt đoạn, không thể liên kết dòng suy nghĩ, đối với hắn, có thể một giây trước là hiện tại, một giây sau đã là một tiếng sau rồi, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn giao lưu, chỉ cần có dụng cụ hỗ trợ hợp lý, hắn cũng có thể biểu đạt ra ý của mình.”
“Thì ra là vậy.”
Lý Hỏa Vượng hiểu ra gật đầu, nhìn sang người mắc chứng tự kỷ bên cạnh, không thể không nói, người này đúng là thê thảm hơn mình, mình còn có khả năng phục hồi, còn hắn chỉ có thể cả đời sống trong trạng thái tư duy đứt đoạn.
Dưới sự chỉ đạo của Ngô Thành, các bệnh nhân bắt đầu mở rộng lòng khích lệ lẫn nhau, thậm chí còn chơi trò chơi kéo gần khoảng cách, khiến Lý Hỏa Vượng hơi lúng túng.
Cách này đã cũ, nhưng vẫn có hiệu quả, đợi khi kết thúc, tuy những người khác vẫn hơi sợ Lý Hỏa Vượng, nhưng ít nhất không thể hiện ra, cũng có thể trò chuyện bình thường.
Một buổi sáng trôi cứ qua như vậy cho đến giờ ăn trưa.
Hiện giờ bệnh tình của Lý Hỏa Vượng đã dần ổn định, hắn có thể tự đến nhà ăn ăn cơm, không cần nhờ người khác lấy cơm giúp hắn.
Hắn vừa đứng lên, cô gái mức chứng u uất tên Triệu Đình rơi nước mắt tỏ vẻ đau khổ đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng:
“Xin lỗi, lúc đó ta không nên hét lên, ta hại ngươi bị tất cả mọi người nhận ra...ta làm gì cũng sai, con người ta thật là vô dụng…”
Thấy hành động tự cắm móng tay vào da thịt mình của nàng, Lý Hỏa Vượng lập tức biết hỏng rồi, cô gái này lại vì một chút chuyện nhỏ, mà điên cuồng chồng chất cảm giác tội lỗi, cảm giác hổ thẹn, nếu cứ dồn nén, sợ là bệnh lại nặng thêm.
“Em gái, ngươi rất giỏi, ngươi không làm sai việc gì cả, ngươi không có lỗi với ta, ngươi nên nói ra thân phận của ta, con người ta rất nguy hiểm, ngươi nói ra, là ngươi đã nhắc nhở mọi người! Ngươi đã làm việc tốt! Hãy nhớ, ngươi không nợ ai cả, không cần phải tự trách!”
“Vậy sao?”
Vẻ đau khổ trên khuôn mặt Triệu Đình dần giảm bớt.
“Đúng thế, đừng suy nghĩ tung tung, mau đi ăn cơm đi, ăn xong về ngủ một giấc, rồi uống thuốc, có vẻ thuốc của ngươi quá liều rồi.”
Lý Hỏa Vượng nói mất một lúc mới khiến Triệu Đình rời đi, vừa quay người thì thấy Ngô Thành đứng phía sau, tươi cười nhìn sang mình:
“Rất tốt, trước đây ngươi từng trò chuyện với người mắc chứng u uất à?”
“Coi là vậy đi, bệnh nhân như vậy rất dễ bị người khác ức hϊếp, có lúc ta thấy chướng mắt nên giúp họ.”
Lý Hỏa Vượng theo những bệnh nhân khác đi về phía nhà ăn.