Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 924: Bệnh Nhân




Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn còng tay.

“Nói như vậy, ta phải đeo thứ này đến khi xuất viện ư?”

“Ngươi cố chịu trước đi, qua thời gian nữa, ta giải thích với hắn, chúng ta đến nơi rồi, bạn học, trước khi vào cần kiểm tra toàn thân, chắc ngươi biết chứ?”

Lý Hỏa Vượng gật đầu.

“Ta hiểu quy trình, mau bắt đầu đi.”

Vì để tránh bệnh nhân tâm thần mang theo những thứ làm hại bản thân hay làm hại người khác, trước khi nhập viện cần phải tiến hành kiểm tra toàn thân.

Kiểm tra xong, tiến hành một loạt thủ tục nhập viện, Lý Hỏa Vượng cũng được vào phòng của mình.

Bên trong chỉ có một chiếc giường, xem ra danh tiếng của mình cũng có thể mang đến cho mình chút lợi ích, còn có phòng riêng.

Trên xe cả đoạn đường cũng mệt, Lý Hỏa Vượng cũng mệt, đặt lưng xuống giường là ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, hắn bị gọi dậy, sau khi rửa mặt đơn giản, một y tá dẫn hắn đi làm quen với môi trường của bệnh viện.

Thực sự cũng không có gì phải làm quen, môi trường bệnh viện tâm thần đều gần giống nhau, Lý Hỏa Vượng đã rất quen rồi.

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ là, sau khi ăn sáng uống thuốc xong, hắn lại bị gọi đi, cùng các bệnh nhân khác ngồi trên ghế đẩu, vây thành vòng tròn, giao lưu về bệnh tình, khích lệ lẫn nhau.

Hắn thực sự chưa từng thấy mô hình này ở những nơi khác, nghe ý của Ngô Thành, đây là kinh nghiệm tiên tiến học hỏi từ bệnh viện nước ngoài.

Lý Hỏa Vượng chỉ có thể nói, không hổ là bệnh viện tư nhân, nhiều loại hình đa dạng.

Mấy chiếc ghế đẩu vây thành vòng tròn nhỏ, mấy bệnh nhân xa lạ bắt đầu giao lưu nói về bệnh tình của mình.

“Ta bị tâm thần phân liệt, mức độ nhẹ, uống thuốc là có thể áp chế được.”

Người nói là một phụ nữ trung niên.

“Ta mắc chứng nóng nảy, ta cũng đang uống thuốc, ta sắp khỏi rồi.”

Một người đàn ông đầu đinh thỉnh thoảng co giật ngón tay nói.

“Chứng u uất…”

Đây là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa có đôi mắt hơi thất thần, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay nàng, trạng thái của nàng trông vô cùng tệ.

Cô gái vừa nói xong, một phụ nữ nhìn có vẻ bốn năm mươi tuổi nói:

“Chứng lo...lo lắng, ta vốn không cần nằm viện, ầy, các con của ta cứ đưa ta vào đây.”

Mọi người lần lượt nói, đến lượt Lý Hỏa Vượng, những người khác đều hiếu kỳ với khuôn mặt mới này.

“Ta? Ta không có bệnh, ta khỏi bệnh rồi.”

Nghe câu này, các bệnh nhân thân thiết ghé sát lại với nhau, lén nhìn Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt kỳ dị nhỏ tiếng thì thầm.

Lý Hỏa Vượng thấy vậy, hắn cũng không thèm giải thích, dù sao mình cũng không ở nơi này bao lâu, thuần túy là giết thời gian.

Nhìn trái nhìn phải, Lý Hỏa Vượng nhìn sang một cậu bé mập cúi đầu đang chơi ngón tay bên cạnh:

“Cậu bạn, đến lượt ngươi rồi, ngươi mắc bệnh gì?”

Nhưng người đó lại không hề phản ứng lại với câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, sụt sùi nước mũi, tiếp tục chơi đầu ngón tay của mình.

“Đừng gọi nữa, hắn bị tự kỷ, sẽ không để ý ngươi đâu.”

Người đàn ông nói với Lý Hỏa Vượng.

“Chứng tự kỷ? Bị tự kỷ sao lại đến đây, nó không cùng loại bệnh với chúng ta.”

Lý Hỏa Vượng cũng phải kinh ngạc.

Loại bệnh này là rối loạn về tâm thần cần can thiệp từ sớm, đưa đến bệnh viện sẽ không có được chữa trị hiệu quả.

“Ầy, còn có thể vì sao, người nhà chê ghét tên ngốc chướng mắt, không muốn quan tâm, ném ra đầu đường thì phạm pháp, cũng chỉ có thể đưa đến đây.”

Người bị chứng lo lắng lên tiếng nói.

“Ngươi xem bên kia, tên mập đó, người trên mặt có đốm đen đó.”

Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn sang một người trong vòng tròn khác phía xa.

“Hắn mắc bệnh gì?”

“Hắn không có bệnh, hắn bị thiểu năng trí tuệ mức độ trung bình, giống như cậu bé tự kỷ đó, gia đình không muốn quản, nên ném đến đây.”

“Ngươi xem, cha mẹ kiểu gì vậy, chỗ chúng ta là bệnh viện tâm thần, theo lý chỉ quản lý những bệnh nhân tâm thần, nhưng ngươi xem, bây giờ cái gì cũng nhét vào, thực sự coi nơi này là nơi giam giữ kẻ ngốc kẻ điên?”

“Đúng thế, chính vì có người như vậy, cái tiếng bệnh tâm thần chúng ta ở bên ngoài mới xấu như vậy.”

“Việc này...không phù hợp quy định phải không?”

Khi Lý Hỏa Vượng vuốt cằm, đã để cô gái mắc chứng u uất nhìn thấy còng tay đung đưa ở cổ tay hắn.

“Ầy, bệnh viên tư nhân đâu có nhiều quy tắc thế, có tiền chẳng lẽ còn không kiếm à? Không hợp quy định thì đã làm sao, ngươi trông mong bọn họ tự đi báo cáo sao?”

“Thực ra, sinh ra đứa con như vậy, ta cũng có thể hiểu, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, trông nom một phế nhân cả đời, phải tốn biết bao tinh lực.”

Đúng lúc này, Ngô Thành cầm Ipad và bút đi đến, hắn ngồi trên chiếc ghế trống cuối cùng trong vòng tròn.

“Mọi người trò chuyện thế nào rồi?”

Bỗng nhiên, cô gái buộc tóc đuôi ngựa mắc chứng u uất đứng lên, ánh mắt sợ hãi dùng ngón tay chỉ vào Lý Hỏa Vượng, cất giọng the thé nói:

“Ta nhận ra người này! Hắn chính là kẻ xông vào trường học đã giết rất nhiều người ở trên tivi!”

---

Khi nghe thấy lời của cô gái đó hét lên, không chỉ những người trong vòng tròn của Lý Hỏa Vượng cầm theo ghế dịch về phía sau mấy bước, ngay cả các bệnh nhân tâm thần ở vòng tròn khác cũng đều tránh xa.

Bầu không khí trong phòng vốn đang bình thường dần trở nên căng thẳng, tiếng bàn tán của bệnh nhân dần xôn xao.