“Nhớ kỹ, kể cả xuất viện cũng phải uống thuốc đúng giờ, không được dừng thuốc."
Đúng lúc Dịch Đông Lai không ngừng dặn dò, Lý Hỏa Vượng đột nhiên lên tiếng hỏi một câu không liên quan.
“Bác sĩ Dịch, Vương Vi bị nhốt ở bệnh viên tâm thần nào?”
“Ngươi hỏi việc này làm gì?”
Dịch Đông Lai dùng tay đẩy kính trên sống mũi, nghi hoặc hỏi.
“Thực ra nghĩ lại, hình như hắn cũng vì ta mới biến thành như vậy, trong lòng ta áy náy, đợi ta xuất viện, định gửi cho hắn chút đồ dùng, để tỏ lòng hối lỗi.”
“Hắn bị nhốt ở bệnh viên nhân dân số sáu, ta cảm thấy ngươi không cần phải đi tìm hắn, bây giờ ngươi cần học hành chăm chỉ, bù lại thành tích đã mất, tranh thủ thi đại học.”
Lý Hỏa Vượng cười lắc đầu:
“E rằng hơi khó, bác sĩ Dịch, có thể cho tôi số điện thoại cá nhân của ngươi không? Sau này nếu có chuyện gì, ta cũng tiện hỏi ngươi.”
Dịch Đông Lai gật đầu, lấy ra bút và giấy trong túi áo trước ngực, để lại số điện của hắn cho Lý Hỏa Vượng.
“Nếu bệnh tình có biến chuyển, cũng nhớ gọi cho ta.”
“Được, ta biết rồi, cảm ơn, bác sĩ Dịch, ngươi là bác sĩ tốt.”
Cầm số điện thoại của Dịch Đông Lai, Lý Hỏa Vượng đi lên xe buýt theo Tôn Hiểu Cầm.
Đợi xe buýt khởi động, trưởng trại giam lập tức cười sung sướиɠ, quay người mở rộng hai tay.
“Thông báo cho phạm nhân của nhà bếp, hôm nay tất cả khu giam giữ trong giám ngục đều được tăng thêm đồ ăn!”
Lời vừa được nói ra, cả khu trại giam bệnh nhân tâm thần còn vui hơn đón tết, chỉ thiếu không đốt pháo chúc mừng, cuối cùng đã tiễn được ôn thần.
Trên xe buýt, Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế với cái tay bị còng, nhìn sang mẹ bên cạnh hỏi:
“Mẹ, chúng ta phải đến bệnh viện nào?”
“Bệnh viện tư nhân, tên là Khang Ninh, con yên tâm, mẹ hỏi thăm rồi, bệnh viện này khá được.”
“Ồ…”
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ gật đầu, hắn muốn làm gì đó, nhưng trước tiên mình phải thoát khỏi cái tiếng bệnh nhân tâm thần mới được.
Hơn nữa...Lý Hỏa Vượng thấy ấm áp trong lòng, hắn nhớ đến Dương Na lúc đầu bị cha mình bắt đi, mình khỏi bệnh rồi, cuối cùng cũng có thể thực hiện lời hứa với nàng.
Hắn thực sự rất muốn gặp Dương Na, nói với nàng một câu xin lỗi chân thành, mình đã nợ nàng quá nhiều.
Lý Hỏa Vượng không biết ngủ thϊếp đi từ lúc nào trên chiếc xe buýt lắc lư trên cao tốc.
Khi hắn bị Tôn Hiểu Cầm lay tỉnh dậy, sắc trời đã bước vào hoàng hôn.
“Con trai, mau dậy đi, chúng ta đến nơi rồi.”
Lý Hỏa Vượng ngáp một cái, đeo còng tay xích chân từ xe buýt đi xuống, một tòa nhà bằng kính màu xanh xuất hiện trước mặt hắn, nếu không phải có hình chữ thập màu đỏ ở chính giữa tòa nhà, hắn còn tưởng đây là tòa nhà văn phòng cao cấp.
Lý Hỏa Vượng được các quản giáo dẫn vào trong, xác nhận và ký tên xong, họ cũng rời đi.
“Bạn học này, mời đi theo ta.”
Một bác sĩ mặt vuông dẫn theo bốn y tá, ôn hòa nói với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhìn đại sảnh trang hoàng sang trọng khí phái, thầm nói một câu quả nhiên không hổ là tư nhân, rồi đi theo.
Tôn Hiểu Cầm đang định đi theo, nhưng bị đối phương ngăn lại:
“Xin lỗi, thưa dì, bệnh viện không ủng hộ người nhà đi theo, sau này nhiều nhất một tuần được vào thăm một lần.”
---
“Ầy! Sao lại không cho đi theo chứ? Bệnh viện tâm thần nhà nước còn cho phép! Sao bệnh viên tư nhân các ngươi không cho?”
Tôn Hiểu Cầm tỏ ra bực bội với điều kiện kỳ lạ này.
“Thưa dì, tuy là bệnh viện tư nhân, nhưng đây là quy định của bệnh viện, một bác sĩ như ta cũng không thay đổi được, nếu ngươi không hài lòng, thì có thể chọn bệnh viện khác.”
Nhìn đôi lông mày cong lên của Tôn Hiểu Cầm, lại còn chống nạnh hít sâu, Lý Hỏa Vượng vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
“Mẹ, mẹ, đừng như vậy, bây giờ ta khỏi bệnh rồi, thực sự không cần thiết ngày nào cũng ở bên, nhiều năm nay ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe, đi tìm cha ta đi.”
“Không được! Bây giờ ngươi gầy như vậy, một mình ở đây bị bệnh nhân khác ức hϊếp thì làm thế nào?”
“Mẹ, cũng không phải lần đầu tiên ta vào bệnh viện tâm thần, ai có thể ức hϊếp được ta.”
Lý Hỏa Vượng khuyên can mãi, cuối cùng thậm chí còn gọi cho Lý Kiến Thành, cũng khiến nàng từ bỏ.
“Con người ngươi thật là, bác sĩ nói thế nào thì ngươi làm như thế, đừng đến đó gây thêm loạn.”
Tôn Hiểu Cầm buông điện thoại xuống, vẻ mặt không nỡ xa nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Vậy được, con trai, một mình ngươi phải cẩn thận, lạnh hay nóng, khó chịu ở đâu, nhớ nhất định phải nói với bác sĩ đấy!”
“Mẹ, mẹ yên tâm, bệnh của ta đã đỡ rồi. không bao lâu nữa, ta có thể xuất viện.”
Khi Tôn Hiểu Cầm đi nộp viện phí với vẻ mặt không nỡ xa, Lý Hỏa Vượng được bác sĩ mặt vuông đó dẫn đi vào trong viện.
“Xin giới thiệu, ta là Ngô Thành, cũng là bác sĩ tâm thần giống Dịch Đông Lai, ta nhỏ hơn hắn hai khóa, coi là sư đệ của hắn, trước khi ngươi đến, ta đã tìm hiểu tình hình của ngươi qua sư huynh.”
“Vậy à? Thế thì tốt.”
Lý Hỏa Vượng hơi yên tâm.
“Nếu đã biết bệnh của ta sắp khỏi, thì có thể mở còng tay cho ta không?”
“Xin lỗi, ta không quyết định được, ta thì hiểu, nhưng viện trưởng không hiểu, hắn đích thân nói, không thể để ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Nghe nói có người gây áp lực cho hắn, nếu không hắn cũng không muốn nhận ngươi.”