Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 922: Chuyển Viện




Trong mắt Lý Hỏa Vượng lóe lên tia mơ hồ, sao hắn không nghe hiểu tên này đang nói gì.

“Ngươi bảo ta giúp ngươi đoạt thiên đạo thật giả, thì người phải cho ta hiểu, bước tiếp theo phải làm thế nào chứ!”

“Có lẽ ngươi có thể nhúng tay từ Bắc Phong, tìm được tâm bàn mà Đấu Mỗ che giấu, giải quyết bọn chúng, chuyện còn lại giao lại cho ta là được.”

Nói xong câu này, cơ thể của Ti Thiên Giám dần dần biến mất như cát vàng.

“Vãi! Bây giờ ngươi mới nói! Vừa nãy Bắc Phong bị Ti Thiên Giám bắt đi rồi! Với sự đề phòng của Ti Thiên Giám với ta, hắn làm sao có thể để ta tiếp xúc với Bắc Phong?”

Nhưng hình như Lý Tai không nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng hơi bực bội nằm trên giường, nhắm mắt.

Tuy có chút không muốn, nhưng Lý Hỏa Vượng hiểu, mình vẫn phải làm chuyện này, dù sao việc này liên quan đến mình trong tương lai, cũng liên quan đến Đại Lương trong tương lai.

Bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, hiện giờ cố hết khả năng tích lũy thực lực là không sai.

Đến lúc đó kể cả không cứu được toàn thiên hạ, ít nhất mình cũng có thể cứu được những người mình quan tâm.

“Không dựa được vào Quý Tai, chỉ có thể tự nghĩ cách...hình như...có con đường khác, ta cần suy nghĩ thật kỹ…”

Chuyện buổi tối hôm đó không gây nên làn sóng gì, bởi vì có rất ít người biết.

Dù sao cũng là đêm giao thừa, hầu hết mọi người đều đi đón giao thừa, cũng không để ý đến người khác.

Tuy người khác không biết, nhưng chắc chắn người quản lý khu giam giữ biết, việc này được thể hiện trong đãi ngộ của Lý Hỏa Vượng, hắn đã được tháo bỏ còng tay.

Nhưng Tôn Hiểu Cầm cảm thấy vui mừng hơn vì việc khác.

---

Thời gian trôi qua từng chút, tập luyện phục hồi chức năng vẫn tiếp tục diễn ra, ngày ngày Tôn Hiểu Cầm thay đổi các loại đồ bồi bổ sức khỏe cho hắn, Lý Hỏa Vượng đã có da có thịt với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Ít nhất khi cởϊ qυầи áo, cơ thể không còn gầy giơ xương nữa, dần dần, cánh tay cũng có chút sức lực.

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng ngồi trên giường bệnh ăn chè trôi nước, một người ngoài dự liệu đến tìm Tôn Hiểu Cầm, cái đầu hói của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng nhớ ra hắn là ai, hình như hắn là trưởng trại giam quản lý tất cả khu giam giữ.

“Bà Tôn, bệnh tình của con trai bà đã ổn định, đã phù hợp với tiêu chuẩn chuyển viện, bà xem có nên chuyển sang bệnh viên tư nhân có đãi ngộ tốt hơn một chút, cũng có thể khiến con trai bà thoải mái hơn, dù sao thiết bị của chúng ta thực sự hơi kém.”

Tôn Hiểu Cầm nhìn Lý Hỏa Vượng đang chuyên tâm ăn chè trôi nước một cái:

“Vậy ngươi đợi chút, ta gọi điện bàn bạc với chồng ta.”

Nàng lấy điện thoại ra chạy đến góc tường thì thầm một hồi, rồi quay lại:

“Được, làm theo lời ngươi.”

Tuy nói nơi này là bệnh viện, thực ra là nhà giam nhốt bệnh nhân tâm thần của nhà nước.

Con trai đã sắp khỏi bệnh, chuyển ra ngoài cũng tốt hơn, ở nơi này rất xúi quẩy.

Nghe thấy Tôn Hiểu Cầm nói vậy, trưởng trại giam cười híp cả mắt, cũng coi như mời được vị phật sống này đi rồi.

Trước đây khi bệnh nhân tâm thần này bò lên lưới điện, hắn sợ suýt mất hồn, chẳng may chết ở đây, vậy thì sự nghiệp của mình tiêu rồi.

Khoảng thời gian này mình ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, cuối cùng biến thành áp lực dư luận xã hội.

“Bà Tôn, bà xem khu giam giữ của chúng ta cũng không bạc đãi con trai bà phải không? Còn tạo điều kiện mọi lúc mọi nơi, nếu có phóng viên hay giới truyền thông mạng gì đó đến phỏng vấn bà, vậy…”

“Ôi ôi, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ khen ngợi hết lời! Nhà nước rất tốt! Bác sĩ trong trại giam, người nào cũng là Hòa Đà tái thế! Khám bệnh tâm thần rất chuẩn!”

“Khụ khụ...không cần thiết phải vậy, có gì nói nấy, có gì nói nấy là được, vậy ngươi làm gì thì làm đi, ta đi ký tên.”

Trưởng trại giam đi khỏi, Tôn Hiểu Cầm nghĩ một lúc, nói với Lý Hỏa Vượng:

“Con trai, con ăn từ từ, sắp chuyển viện rồi, mẹ đi tặng cờ thi đua cho văn phòng của bác sĩ Dịch.”

“Phải đi rồi sao?”

Lý Hỏa Vượng không hề ngạc nhiên với tin này, mình đã khỏi bệnh thì cũng đến lúc chuyển viện rồi.

Thủ tục được làm rất nhanh, Lý Hỏa Vượng vừa đặt bát đũa xuống không bao lâu, đã được thông báo có thể xuất phát, xem ra họ còn gấp gáp hơn mình.

Điều khiến Lý Hỏa Vượng không ngờ là mình chuyển viện vô cùng long trọng.

Không nói là người của cả khu trại giam đều ra tiễn, đa số mọi người đều thò đầu ra xem từ cửa sổ, ngay cả chiến sĩ canh trên tháp cùng cầm súng, lén nhằm về phía mình.

Trước đây quản giáo Lưu nói đúng, mình đúng là nổi rất tiếng ở nơi này.

Ngoại trừ những người này, một số người quản lý cũng đến cửa, nhìn nụ cười không khép lại được trên mặt họ, Lý Hỏa Vượng suýt cho rằng tất cả họ đều trúng số.

Khi Lý Hỏa Vượng đi qua bên cạnh Dịch Đông Lai, thì bị hắn ngăn lại:

“Xin lỗi, bệnh tình của ngươi chưa hoàn toàn ổn định, ta vốn muốn giữ ngươi lại một thời gian, để quan sát thêm, nhưng cấp trên không đồng ý.”

“Họ chỉ mong ngươi đi càng sớm càng tốt, tránh phiền phức, nhưng ngươi đừng lo, ta sẽ viết rõ ràng chi tiết hồ sơ bệnh án, sư đệ của ta sẽ tiếp nhận, ngươi chỉ cần cố gắng ổn định bệnh tình, nhiều nhất ba tháng, họ sẽ tiến hành đánh giá cho ngươi.”

“Chỉ cần thông qua đánh giá, đến lúc đó ngươi có thể xuất viện về nhà.”

Lý Hỏa Vượng lặng lẽ gật đầu, nghe hắn nói.