Vương Vi không nói gì, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn có được câu trả lời mà mình muốn từ trên vẻ mặt của hắn.
“Lúc đó ngươi dùng họ để thăm dò ta, đúng không?”
Vương Vi hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên định.
“Tiểu Lý, trước đây ta là bác sĩ chính của ngươi, ta có cách tận dụng hóa năng lực của ngươi, để ngươi bất luận ở bên này hay bên kia đều có thể sống rất tự do tự tại!”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, tiện tay ném luận văn trong tay đến bên giường:
“Xin lỗi, không được, ta không làm được.”
“Chẳng lẽ ngươi sợ ta lợi dụng ngươi chắc? Có thể lấy được đồ bên kia hay không, hoàn toàn là do ngươi, ta cũng không ép được ngươi! Ngươi lấy một viên đan Dương Thọ trước, ta muốn tận mắt nhìn thấy, những chuyện khác đều dễ thương lượng.”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, lên tiếng nói:
“Không, ta không làm được có nghĩa là ta đã khỏi bệnh rồi, sẽ không sinh ra ảo giác hỗn loạn đó nữa.”
“Ngươi nói gì?”
Vương Vi vừa nói ra miệng, bỗng bị một luồng lực mạnh phía sau đẩy ép, mặt bị áp chặt dưới đất.
Khi hai tay Vương Vi bị còng lại sau lưng, xách lên, mới phát hiện bên cạnh có mấy tên quản giáo với sắc mặt hằm hằm, hắn cũng nhận ra một người mặc áo blouse trắng bên cạnh, bác sĩ chính hiện giờ của Lý Hỏa Vượng, Dịch Đông Lai.
“Bác sĩ Vương, ngươi bị bệnh rồi, bị bệnh thì phải uống thuốc chữa trị.”
Lý Hỏa Vượng cất giọng vô cùng bình thản nói.
Đúng thế, hắn đã nói chuyện của Vương Vi với Dịch Đông Lai, nếu đã có người khác để lợi dụng, tại sao Lý Hỏa Vượng cứ phải đích thân ra tay, huống hồ chẳng may khiến hắn có bề gì, e rằng thời gian xuất viện của mình sẽ bị kéo dài.
Vương Vi bị quản giáo tóm chặt, nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng, miệng điên cuồng hét lớn:
“Ngươi lôi ta vào cũng vô dụng, ta không đủ quan trọng! Năng lực tiềm lực của ngươi thực sự quá lớn! Không che giấu nổi!”
Vương Vi giãy dụa bị quản giáo cưỡng ép lôi đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lý Hỏa Vượng và Dịch Đông Lai.
“Đừng lo lắng, bệnh của hắn rất nặng, sợ rằng trong thời gian ngắn, chắc không ra ngoài làm phiền ngươi nữa.”
“Ta không lo lắng việc này, ta lo chuyện khác.”
“Lo bệnh à? Đừng lo, hiện giờ tình hình của ngươi đã ổn định hơn nhiều, cho dù người này dẫn dụ ngươi như vậy, ngươi cũng không có hiện tượng phát bệnh.”
Dịch Đông Lai nói với Lý Hỏa Vượng.
“Đúng không? Lời vừa nãy của Bắc Phong là thế nào! Sao ta cảm thấy lần này là ngươi gây chuyện trước?”
Lý Hỏa Vượng ôm cái đầu củ sen của mình lớn tiếng chất vấn Ti Thiên Giám trước mặt.
Ti Thiên Giám trầm mặc một lúc rồi nói:
“Đã xảy ra một số chuyện, cho nên bây giờ ta cần ngươi giúp đỡ.”
“Giúp đỡ? Ta có thể giúp gì được cho ngươi? Hình như ta mới là tâm bàn của ngươi phải không?”
Lý Hỏa Vượng hỏi lại.
“Thiên đạo của chúng ta, phân rõ ràng như thế làm gì, ta chẳng phải là ngươi sao?”
Lý Hỏa Vượng hơi đau đầu, bóp cái đầu củ sen bọc máu thịt của mình:
“Khó khăn lắm mới yên ổn một chút, chẳng lẽ không thể để ta sống những ngày tháng yên ổn sao?”
“Là ngươi đã chọn con đường này, lựa chọn của ta cũng là lựa chọn của ngươi, ngươi không nên oán trách.”
“Vậy được, ngươi muốn ta làm gì?”
Lý Hỏa Vượng tỏ ra bất lực hỏi.
“Hiện giờ Tọa Vong Đạo đã chết sạch, đây là cơ hội tốt, cho nên ngươi cần giúp ta đoạt lấy thiên đạo thật giả của Đấu Mỗ m Dương.”
Lý Hỏa Vượng tức giận đến bật cười:
“Ha! Cướp bằng cách nào? Ta, một người bình thường, giúp ngươi đối phó Ti Mệnh nắm giữ hai thiên đạo?”
“Còn nữa, chẳng phải chúng ta nắm giữ thiên đạo mơ hồ sao? Quản lý thiên đạo của mình là được rồi, sao cứ phải đi tranh cướp ngươi chết ta sống với Đấu Mỗ m Dương, ta thực sự rất mệt mỏi, ngươi cho ta nghỉ ngơi mấy năm rồi tính, được không?”
Ti Thiên Giám trước mặt lại lên tiếng:
“Không phải ta gây chuyện, ta chỉ muốn tự bảo vệ mình, đừng quên, giúp ta cũng là giúp ngươi, nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi việc xảy ra trước đây đều sẽ viết lại.”
“Tự bảo vệ?”
Lý Hỏa Vượng kinh hãi trong lòng, nhìn sang Quý Tai trước mặt.
“Rốt cuộc Bạch Ngọc Kinh đã xảy ra chuyện gì? Lại có thể uy hϊếp được một Ti Mệnh như ngươi?”
“Ngươi nghĩ xem tại sao Ti Thiên Giám phải đoạt con mắt của thần sơn quỷ, và nghĩ xem tại sao đầu tử đó lại tốn tâm cơ cướp long mạch, cảm giác sóng gió ập đến, bọn họ đều cảm nhận được, đừng nói ngươi không cảm nhận được.”
Đầu óc Lý Hỏa Vượng hơi hỗn loạn, ngồi ở đó lặng lẽ nghĩ lại tất cả mọi việc xảy ra trước đây.
Thực ra hắn cũng ngầm cảm nhận được, nhưng Lý Hỏa Vượng cứ cảm thấy những chuyện lớn đó không liên quan đến mình, trời sập xuống sẽ có kẻ cao hơn chống đỡ.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ, tương lai, mình sẽ trở thành một trong những kẻ cao đó.
“Là Vu Nhi Thần sao?”
Lý Hỏa Vượng nhìn Thu Cật Bão quấn khăn trắng bên cạnh một cái.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trước đây, dường như đều có liên quan đến Vu Nhi Thần, đặc biệt là mặt trời bị Thiên Cẩu gặm hơn một nửa của Đại Tề đó.
“Không chỉ Vu Nhi Thần, nếu chỉ có một Vu Nhi Thần, thì dễ rồi.”
Lời của Quý Tai khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng phủ lên một tầng ám ảnh.
“Ngoại trừ Vu Nhi Thần thì còn có cái gì? Bọn họ từ đâu đến? Muốn làm gì?”
“Ta không thể nói cho ngươi, thứ nhất, nếu nói cho ngươi, bọn họ sẽ biết ngươi. Thứ hai, ngươi của tương lai ban đầu không nói cho ngươi của hiện tại.”