Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 920: Mục Đích




Quản giáo Tiểu Lưu có chút nghi ngờ nhìn ông lão đang quét dọn, nhấc chân đi theo Lý Hỏa Vượng ra ngoài.

Mấy ngày sau, Lý Hỏa Vượng không đi nhà vệ sinh kia nữa, Vương Vi cũng không đến tìm hắn, tựa như mọi chuyện trước đó đều chưa từng xảy ra.

Nhưng Lý Hỏa Vượng biết chuyện này còn chưa kết thúc đâu, nhất định đối phương sẽ lần nữa tìm tới, mình cần phải mau chóng nghĩ ra đối sách mới được.

Vài ngày sau, khu tâm thần bắt đầu vui vẻ trở lại, trên khuôn mặt của các bệnh nhân tâm thần cũng thường xuyên nở nụ cười nhiều hơn bình thường.

Không phải vì nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì sắp đến Tết rồi, trong khu giám sát cũng sẽ được cải thiện cớm nước, đồ ăn thức uống cũng tốt hơn trước nhiều.

Lý Hỏa Vượng nghe quản giáo bảo, vào dịp năm mới, các khu cải tạo lao động khác bên cạnh sẽ sôi động hơn, còn có tập diễn các tiết mục để cho các phạm nhận có kinh nghiệm biểu diễn lên sân khấu biểu diễn.

Tuy nhiên, trong khu giám sát thu nhận bệnh nhân tâm thần Bạch Tháp dĩ nhiên không có nhân tài như vậy. Trong dịp năm mới cũng chỉ có thể gói sủi cảo xem chương trình Gala Đêm Xuân cố định mà thôi.

Rất nhanh đã đến đêm giao thừa, Tôn Hiểu Cầm cười ha hả dẫn theo Lý Hỏa Vượng đi gói sủi cảo. Khi nàng thấy những cái sủi cảo xiên xiên vẹo vẹo của Lý Hỏa Vượng lại há miệng cười lớn.

"Con trai, mau gói nhanh lên, lát nữa chúng ta đi xem Gala Đêm Xuân.”

“Có cần phải gói nhiều như vậy không?”

Lý Hỏa Vượng vẫy vẫy hai cánh tay bị còng lại.

"Tất nhiên rồi! Chúng ta không thể chỉ làm cho chính mình ăn thôi, cũng phải chia cho những người khác ở trong bệnh viện nữa. Bọn họ đều là người đáng thương cả.”

Tôn Hiểu Cầm mang những chiếc sủi cảo đã gói xong đi vào trong nhà bếp nấu lên. Trong nhà bếp còn có dao cho nên đối tượng bảo vệ trọng điểm như Lý Hỏa Vượng dĩ nhiên không được phép lại gần.

Mà theo sự hướng dẫn của quản giáo Tiểu Lưu, Lý Hỏa Vượng đã đi đến khu nghỉ ngơi chờ xem Gala Đêm Xuân.

Có lẽ vì năm mới nên bên cạnh hắn chỉ còn lại một tên quản giáo.

“Anh Lưu, năm mới mà cũng phải tăng ca à? Các ngươi cũng không dễ dàng gì nhỉ.”

Lý Hỏa Vượng ngồi xuống băng ghế dài nói.

Dáng vẻ của Tiểu Lưu hình như không quá hứng thú, hắn lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa rồi nhét vào trong miệng:

“Hầy, nếu không thì sao lại nói công việc này của ta chính là cầm tiền ngồi tù đâu. Thật sự muốn từ chức không làm nữa. Ngươi nói lúc đó ta điên rồi, thi cái gì không được lại đi thi cái này.”

"Đừng chỉ nghĩ đến chỗ xấu mà bỏ qua chỗ tốt. Mặc dù năm mới ngươi không được về nhà nhưng mà ngươi lại có thêm tiền tăng ca mà người khác không có.”

Đến đúng tám giờ, tiệc liên hoan mùa xuân cũng bắt đầu. Sủi cảo của Tôn Hiểu Cầm cũng được dọn ra.

Một nhóm bệnh nhân và các quản giáo trực ban vừa ăn sủi cảo vừa mắng mỏ tivi đang chiếu chương trình xàm xí gì. Cuối cùng trong khu giám sát cũng có cảm giác đón năm mới.

Lúc này, Lý Hỏa Vượng không hề phát ra tiếng động, hắn chỉ đứng dậy nói với quản giáo Lưu bên cạnh rằng chương trình Gala Đêm Xuân không hay, hắn muốn đi về ngủ.

Tất cả mọi người đều tập trung tại khu vực nghỉ ngơi để xem Gala Đêm Xuân, khu vực phòng bệnh trở nên vô cùng yên tĩnh.

Đột nhiên, Lý Hỏa Vượng thấy đèn đỏ của camera giám sát trong góc tường bị tắt, cửa phòng cũng lặng yên không một tiếng động mở ra.

“Đến rồi à?”

Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại nằm trên giường hỏi như thể không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của đối phương.

Người kia bước vào, thông qua ánh đèn hành lang, Lý Hỏa Vượng thấy được tướng mạo của hắn. Không phải ai khác mà chính là Vương Vi. Lúc này trên người hắn mặc một bộ quần áo bệnh nhân sọc trắng xanh, rõ ràng là đã cải trang để vào đây.

"Ngươi thật sự lợi hại đó, nơi nghiêm ngặt như vậy cũng có thể tùy tiện đi vào như vậy, quả nhiên là chuyên nghiệp.”

Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngồi dậy, hắn biết phiền phức này không giải quyết thì không được rồi.

Vương Vi không nói lời nhiều, trực tiếp vứt một xấp giấy nhỏ lên trên giường bệnh của Lý Hỏa Vượng:

“Đây là luận văn của Dịch Đông. Ta biết ngươi đã trải qua những chuyện gì ở bên kia.”

Lý Hỏa Vượng cầm xấp giấy lên. Hắn phá hiện phần lớn những lời nói của mình đều có ở trong đó.

Thừa dịp Lý Hỏa Vượng lật xem luận văn, Vương Vi đã đi lên phía trước, vẻ mặt hắn kích động nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng nói:

“Nếu ngươi có thể lấy vàng ra thì dĩ nhiên cũng có thể lấy Dương Thọ Đan giúp người ta gia tăng tuổi thọ ra rồi.”

"Bây giờ ngươi hãy thử lấy ra một viên Dương Thọ Đan trước mặt ta xem.”

Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói:

“Trước đây khi ta được các ngươi trị liệu, ta đã bị mấy tên trói qua một lần. Bọn họ cũng cho rằng ta có thể biến ra vàng, có phải ngươi đã tiết lộ tin tức đó cho bọn họ hay không?”

Trước đó có một lần, mình đột nhiên bị người khác bắt cóc đi ra khỏi bệnh viện tâm thần. Lúc đó hắn đã trở thành một tên điên trải qua một khoảng thời gian lang thang dưới hầm cầu.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì rất khó có thể làm được chuyện này. Khả năng duy nhất chính là lúc đó trong bệnh viện có nội ứng âm thầm giúp đỡ bọn họ.

Phản ứng hiện giờ của Vương Vi khiến cho Lý Hỏa Vượng rất khó để không nghi ngờ hắn.