Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 919: Xuất Hiện




"Chuyện này mà ngươi cũng phải học trên phim? Chẳng trách ngươi lại không tìm được bạn gái. Ngươi có điện thoại không? Cho ta mượn chơi chút.”

"Còn mượn điện thoại nữa, nằm mơ đi rồi có. Trong khu giám sát có quy định không được phép mang theo điện thoại.”

Tiểu Lưu lại ngẩng đầu lên tiếp tục xem phim.

Lý Hoả Vượng thở dài một hơi, đứng dậy đi về phía hành lang bên trái.

“Ngươi đi đâu đó?”

Hai quản giáo vội vàng đứng dậy.

"Còn có thể làm gì khác sao, ta đi nhà vệ sinh thôi."

"Vậy để chúng ta đi cùng ngươi."

Lý Hoả Vượng đi cùng với các quản giáo đi vào hành lang đằng kia, cuối cùng bước vào nhà vệ sinh công cộng.

Đây không phải là lần đầu tiên quản giáo đứng đợi ở bên ngoài. Lý Hoả Vượng lặng lẽ mở nước, hắn đang chờ đợi điều gì đó.

"Tiểu Lý, thận của ngươi không ổn rồi, mỗi ngày đều đi nhà vệ sinh lâu như vậy.”

"Ngươi tự lo chuyện của mình đi, nhân tiện nói một câu, trước khi ta phát bệnh đi vào đây đã có bạn gái rồi.”

"..."

Chờ đến khi hắn đi rửa tay, xuyên qua cửa kính thủy tinh, Lý Hoả Vượng nhìn thấy một ông lão đội mũ đeo khẩu trang xách theo một cây chổi và túi rác đi vào.

Ngay khi Lý Hoả Vượng chuẩn bị rời đi, cảm giác đó đột nhiên xuất hiện lần nữa! Cơ thể của hắn chợt căng thẳng, xuyên qua sự phản chiếu của cửa kính, hắn nhìn thấy ông lão dọn nhà vệ sinh kia.

Cảm nhận được ánh mắt của Lý Hoả Vượng, ông lão kia liền ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa kính đối mắt với Lý Hoả Vượng rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Mặc dù chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhưng Lý Hoả Vượng vẫn nhận ra thân phận của người đó. Người này chính là Vương Vi đóng giả thành!

"Các ngươi đợi thêm lát nữa, ta lại mắc rồi."

“Này, nhanh lên, ngươi có mang theo giấy không?”

Thấy mạch suy nghĩ của Lý Hoả Vượng khá rõ ràng, hai ngươi Tiểu Lưu cũng không hề có chút nghi ngờ nào.

Dù sao theo cách nói của bác sĩ Dịch, dấu hiệu khi Lý Hoả Vượng phát bệnh là nói nhảm, vô cùng dễ dàng nhận ra.

Lý Hoả Vượng liếc nhìn cửa nhà vệ sinh một cái, từ từ tiến lại gần Vương Vi, thấp giọng hỏi:

“Rốt cuộc ngươi qua đây để làm gì!”

Vương Vi là bác sĩ trị liệu lần trước của hắn, trước đó lần cuối gặp mặt Lý Hoả Vượng còn nhớ, hắn bị điên rồi.

Chờ đến khi Lý Hoả Vượng tới gần, Vương Vi đột nhiên duỗi tay phải ra nắm chặt lấy cổ tay Lý Hoả Vượng, cố gắng ép giọng nói xuống mức thấp nhất lại vô cùng kích động nói:

“Ta biết rồi! Ta biết bên kia là thật!”

Con ngươi của Vương Vi run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ kích động cùng phấn khởi giống như những bệnh nhân có chứng nổi nóng điên cuồng đang phát bệnh.

---

Nghe Vương Vi nói vậy, Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhưng điều càng khiến cho hắn ngạc nhiên hơn chính là dáng vẻ lúc này của đối phương. Xem ra Vương Vi thật sự bị điên rồi.

Không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì khiến cho Vương Vi thay đổi nhiều như vậy.

Sau khi tiêu hóa xong lời nói của đối phương, Lý Hỏa Vượng đầu tiên liếc mắt nhìn về phía cửa nhà vệ sinh, sau khi thấy quản giáo không có bất kỳ phản ứng gì, lúc này hắn mới nghiêng đầu vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Vương Vi, ta khỏi bệnh rồi! Bên kia không có thật, bên kia đều là giả! Đều là ảo tưởng của ta mà thôi!”

"Chuyện này chấm dứt tại đây! Sau này đừng có tới tìm ta nữa! Bằng không đừng trách ta không khách khí!"

Lý Hỏa Vượng dùng hết sức hất cánh tay Vương Vi ra, chuẩn bị rời đi. Hắn làm sao cũng không ngờ rằng cái đuôi phía sau vẫn không vứt bỏ được lại là người này.

"Trong tay ta có băng ghi hình ngươi tự dưng biến ra vàng! Ngươi thử nghĩ kỹ lại đi, nếu ta đăng tải thứ này lên mạng thì ngươi sẽ có hậu quả gì!”

Câu nói của Vương Vi khiến Lý Hỏa Vượng lập tức dừng lại bước chân. Khi hắn lần nữa quay người lại, vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng dữ tợn.

Lý Hỏa Vượng chậm rãi tiến lại gần, ghé sát miệng vào tai hắn, dùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi nói với hắn:

"Sau này ngươi có nói cái gì thì tốt hơn hết nên suy nghĩ lại trong đầu một lần! Ngươi phải biết rằng ta còn chưa xuất viện đâu, bệnh tâm thần mà có giết người cũng không phạm pháp!”

Nói xong, Lý Hỏa Vượng cười lộ ra hàm răng trắng bóc đều tăm tắp.

Vương Vi cảm thấy tê dại khắp người, hơi thở của đối phương vừa nãy chợt thay đổi giống như trước mặt hắn không phải con người mà là một con dã thú ăn thịt người. Người này thật sự muốn giết mình!

Nhưng mà cảm giác kích động hưng phấn lại áp chế được sự sợ hãi trong lòng hắn. Hắn cố gắng bình tĩnh nói:

"Ta không tin ngươi có thể giết ta, ngươi căn bản không có bệnh gì cả! Ngươi chỉ là người có năng lực đặc biệt mà thôi!”

Nói xong những thứ này, bởi vì sợ Lý Hỏa Vượng sẽ cắn đầu mình, Vương Vi lùi ra sau một bước rồi nói:

“Ta không muốn uy hϊếp ngươi, ta mang theo thành ý tới đây là muốn hợp tác với ngươi!”

“Ngươi thật sự điên rồi!”

Ngay khi Lý Hỏa Vượng nói những lời này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của quản giáo.

"Bây giờ không tiện nói chuyện, chờ tìm được cơ hội chúng ta nói chuyện tiếp!”

“Tiểu Lý?”

Khi quản giáo Lưu bước vào nhà vệ sinh, hắn liền thấy Lý Hỏa Vượng đang rửa tay, còn ông lão kia đang cúi đầu dọn dẹp mặt đất.

"Gấp gì chứ, không thấy trên tay ta có khóa tay sao? Chậm một chút thì cũng bình thường thôi."

Lý Hỏa Vượng nói rồi vẫy nước trên tay, hắn cũng không thèm nhìn Vương Vi một cái liền đi ra ngoài.