Lữ trạng nguyên vội lắc đầu:
“Không cần, trên người không có vũ khí, nếu thật sự bị bọn kịp bắt được thì cùng lắm là không còn bạc, vừa hay trên người có vũ khí, lỡ không đánh lại thì mất mạng rồi.”
“Ha ha, Lữ chủ gách cũng nghĩ chu đáo thật, đều có các cách sống nhỉ.”
Lý Hỏa Vượng lại quay lên xe lừa nằm xuống.
Chờ khi mọi người tản ra, đám Cẩu Oa đã có trên tay một thanh vũ khí, không cần lo là có biết dùng hay không, ít nhất thì trông lực uy hϊếp cũng cao hơn lúc trước vài lần rồi.
Ngay khi bọn hắn đang hứng thú bừng bừng giơ đao khua chân múa tay, Bạch Linh Miểu cầm cái đê* và sợi vụn đến gần.
*dùng để khâu tay.
Sắc mặt Bạch Linh Miểu có phần lo lắng, cầm đầu dây đỏ, khâu lại lỗ rách trên đạo bào của Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh, cộng hết những món linh ta linh tinh này thì chúng ta tốn hơn phân nửa bạc, bây giờ chỉ còn lại năm lượng bạc.”
“Muốn đi đường quanh năm thì những món đồ phòng thân này vẫn nên có.”
Nhìn Lý Hỏa Vượng vừa có đạo linh vừa có thể tế máu triệu hồi Đan Dương Tử, hoàn toàn không cần đến những món tầm thường này.
Nhưng nói thật là bây giờ Lý Hỏa Vượng thật sự không tin tưởng bản thân mình.
Hắn thật sự sợ một ngày nào đó Hắc Thái Tuế duy trì thời gian ổn định biến mất, mình lại lâm vào ảo giác không thể tự kiềm chế được.
Nếu thật sự như vậy thì bên cạnh không có ai bảo vệ, vậy mình hoàn toàn chính là một con dê con mặc cho người ta chém giết rồi.
“Lý sư huynh, mấy đao kiếm này cũng chỉ có tác dụng đối phó với bọn cướp đường thôi, nếu chúng ta có thể học được những phép thần thông lúc trước của Đan Dương Tử, vậy thì thật sự không cần phải sợ gì nữa.”
Cẩu Oa khiêng đao đi tới tiếc hận nói.
“Ngươi muốn học? Người khác chịu dạy ư? Còn nữa…”
Nói về chuyện này...
Lý Hỏa Vượng nhớ lại việc Đan Dương Tử dùng người luyện đan và những cách thức “tu luyện” quái dị của những hòa thượng ở Chính Đức.
“Còn nữa, dù là người ta chịu dạy cho người thì một người bình thường như ngươi cũng chưa chắc đã dám luyện những phép thần thông kia.”
Mặc dù không tiếp xúc quá nhiều nhưng trong lòng Lý Hỏa Vượng có dự cảm, e là thế lực khác trên thế giới này cũng không tốt lành hơn Đan Dương Tử là bao.
Cẩu Oa cười ha hả, dùng cùi chỏ chọt nam nhân bị cụt tay bẩm sinh bên cạnh, dẫn hắn đi đến cạnh con suối nhỏ.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm tảng đá thô trong nước để mài đao đi.”
Lúc này, Đồ Đần cao to đi tới, bóng của hắn gần như che kín Lý Hỏa Vượng:
“Ta...Ta...Ta…”
“Thôi, ngươi không dùng được đao kiếm, ngoan ngoãn luyện cây gậy gỗ của người đi, thứ đó có thể phát huy ưu thế sức mạnh của ngươi đến cực điểm.”
Nói xong Lý Hỏa Vượng lại nằm xuống.
Khúc đệm bán hàng rong này cứ kết thúc như vậy, hai đám người tiếp tục lên đường.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, trừ thỉnh thoảng đi qua một vài thông nhỏ muốn nhờ gánh hát Lữ gia hát hí ra thì bình thường đều gấp rút lên đường.
Cổ Lý Hỏa Vượng cũng chậm rãi khép lại theo thời gian.
Lý Hỏa Vượng đứng bên cạnh một cái vạc nước, ngẩng cằm lên nhìn vết sẹo trên cổ mình qua mặt nước.
“Vẫn ổn, cúi xuống cũng không thấy rõ được.”
Lý Hỏa Vượng nói xong quay sang nhìn Bạch Linh Miểu ở bên cạnh, dùng tay vuốt ve đỉnh đầu trắng nõn của nàng:
“Sao mà mặt nghiêm thế? Gần đây có chuyện gì không vui à?”
“Lý sư huynh, người ăn lừa nhai, vừa mới bổ sung một ít lương thực và đồ ăn cho lừa, bây giờ chúng ta chỉ còn lại một lượng bạc, ba trăm bốn mươi lăm đồng thôi.” Bạch Linh Miểu giơ ngón tay tính toán.
“Nhanh vậy á? Gì vậy chứ.”
Lý Hỏa Vượng đi ra ngoài sân nhà nông tạm trú, đi đến đài của gánh hát Lữ gia.
“Vốn có thể lâu hơn một chút nhưng ngươi bảo bọn hắn luyện đao thương, bọn họ đều mệt rã rời, ăn càng nhiều. Từ lúc Đồ Đần tập gậy gỗ đến nay không chỉ ăn hai cân mì đâu, một ngày hai bữa ăn tận bốn cân mì!”
“Nhưng chẳng phải nó là một cây gậy đốt lửa à, mua được cũng nên luyện, chưa nói đến mấy cái khác, nên học chém và đâm đi.”
Chỉ chém một cách đơn giản, luyện tập mỗi ngày và chỉ vác trên lưng nhìn là hoàn toàn khác nhau.
Lúc gặp địch thì bôi thêm độc lên lưỡi dao của bọn hắn, đồng thời cũng là sự uy hϊếp không thể coi thường.
Lúc này Lý Hỏa Vượng nhìn những người khác ở phía xa đang giúp gánh hát Lữ gia gỡ đài.
“Nhưng mà như vậy thì cùng lắm cũng chỉ trụ được một tháng, tất cả mọi người đều sẽ đói đó.”
“Không có tiền à...Đúng là một vấn đề lớn.”
Lý Hỏa Vượng sờ cằm, nhìn gánh hát Lữ gia như có điều suy nghĩ:
“Dọc đường này chắc bọn họ cũng kiếm được không ít tiền nhỉ? Cướp hết của bọn họ thì chẳng phải vấn đề đã được giải quyết rồi ư?”
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Lý Hỏa Vượng sững sờ, tại sao mình lại nghĩ thế chứ? Không bàn đến những thứ khác, Lữ trạng nguyên này mặc dù khôn khéo nhưng làm người chính trực, sao mình lại nghĩ đến chuyện cướp của hắn chứ?
Tâm trạng không tồi vừa rồi của Lý Hỏa Vượng lập tức bị phủ một bóng ma.