Lý Hoả Vượng lại mở mắt ra, hôm nay đã là sáng thứ hai rồi. Mặc dù Tôn Hiểu Cầm khăng khăng muốn vào nhà vệ sinh giúp đỡ hắn, nhưng vẫn bị Lý Hoả Vượng đẩy ra. Hắn muốn tự mình rửa mặt.
Tuy thân thể của hắn rất yếu, nhưng Lý Hoả Vượng vẫn cố gắng chà rửa được một nửa, cũng miễn cưỡng hoàn thành. Khi hắn vừa ra ngoài, Tôn Hiểu Cầm cũng đã mang bữa sáng vào rồi.
Bàn tay Lý Hoả Vượng run rẩy giơ đũa lên, gắp lấy cái bánh bao hấp cố hết sức nhét vào trong miệng mình.
"Con trai, ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có thể khỏe mạnh được. Chờ con ăn xong chúng ta tiến hành huấn luyện phục hồi nhé?”
“Ừm.”
Lý Hoả Vượng phồng má gật đầu, thân thể bây giờ của mình thực sự quá yêu ớt, nhất định phải nhanh phục hồi mới được. Nói gì thì nói ít nhất mình cũng phải đi bộ mới được.
Với Lý Vượng Hỏa của hiện tại, chỉ sợ Tâm Tố có thể nghiền chết hắn chỉ bằng một đầu ngón tay.
Ăn sáng xong họ liền bắt đầu huấn luyện phục hồi. Lý Hoả Vượng đỡ một băng ghế chân dài bằng nhôm không có đế, cố hết sức di chuyển từ từ.
Đối với người bình thường, di chuyện chậm chạp như thế này không có vấn đề gì cả nhưng đối với Lý Hoả Vượng mà nói thì đó là một gánh nặng. Không lâu sau, trên trán Lý Hoả Vượng đã toát mồ hôi, hơn nữa bắp thịt trên người hắn cũng bắt đầu trở nên vô cùng đau nhức.
Cảm giác này vô cùng khó chịu, nhưng đối với Lý Hoả Vượng, người đã trải qua đủ mọi khó khăn giản khổ thì chuyện này dễ như húp cháo vậy.
Sau một vài bài huấn luyện ngắn ngủi, Lý Hoả Vượng lần nữa nằm xuống giường, thở hổn hển.
Đôi lúc hắn có thể cảm nhận được hai tay hai chân của mình bất giác co rút, đây là dấu hiệu hắn sắp phục hồi lại.
Tôn Hiểu Cầm tinh thần sung mãn có nhiều kinh nghiệm xoa bóp cơ bắp cho Lý Hoả Vượng, tránh cho axit lactic tích tụ khiến cho cả người đau xót lần thứ hai.
Nàng làm loại chuyện này rất thuần thục. Khi Lý Hoả Vượng còn chưa khỏi bệnh, nàng thường xuyên xoa bóp cơ bắp, hoạt động gân cốt giúp hắn.
"Con trai, cố lên, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nào. Chờ bệnh của ngươi khá hơn, chúng ta sẽ chuyển đến một bệnh viện khác, không ở lại cái bệnh viện mà thực chất là một ngục giam này nữa.”
“Còn chuyển viện, chúng ta có thể trực tiếp về nhà luôn không?”
Lý Hoả Vượng hơi nhíu mày.
"Không nhanh như vậy đâu, ngươi đừng lo lắng, chỉ cần bệnh tình của ngươi hoàn toàn ổn định, bác sĩ kiểm tra xong xác nhận ngươi thật sự khỏe lại rồi thì có thể về nhà.”
"Phiền phức quá."
“Hahaha~”
Tôn Hiểu Cầm cười vui vẻ không hề cảm thấy phiền phức chút nào. Con trai của mình khỏi bệnh còn tốt hơn bất cứ thứ gì khác.
Chí ít thì cuộc sống hiện giờ sẽ không phải là liếc mắt liền nhìn thấy điểm cuối mà sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Trước đây, nàng thật sự sợ rằng con trai của mình sẽ như vậy cả đời, cả đời cứ sống trong điên loạn.
Nàng tiết kiệm tiền là Vi giữ lại cho con trai mình nhiều hơn một chút. Nàng sợ sau khi mình và cha hắn đi rồi, Lý Hoả Vượng không có người quan tâm chỉ có thể chạy trên đường nhặt rác ăn, lẻ loi hiu quạnh chết rét trong một mùa đông nào đó.
Bây giờ bệnh của con trai đã khỏi rồi, số tiền để dành được kia cũng không cần tiết kiệm nữa, có thể giữ lại cho Lý Hoả Vượng kết hôn.
Nhưng mà con gái bây giờ đều rất thực tế, còn phải tích góp nhiều hơn mới được. Cũng may con trai mình còn nhỏ, còn có thời gian làm giàu.
"Mẹ, ngươi đè lên cổ ta rồi."
Lời nói của Lý Hoả Vượng kéo mạch suy nghĩ của Tôn Hiểu Cầm quay trở lại, hai tay nhẹ nhàng vỗ lên hai bên má của hắn.
"Con trai ngoan, ngươi nghỉ ngơi trước một lát đi, để ta đi phòng nước lấy chút nước cho ngươi lau mồ hôi.”
Thời gian trôi qua từng ngày, trải qua quá trình không ngừng huấn luyện phục hồi, mặc dù cơ thể của Lý Hoả Vượng nhìn vẫn gầy như que củi nhưng chí ít thì khi hắn đi bộ không cần người dìu, cầm cái chén không cùng không cần dùng cả hai tay để cầm nữa.
Mà tính an phận thủ thường của Lý Hoả Vượng cũng bị người khác nhìn thấy cho nên người trong bệnh Viện cũng dần dần buông lỏng cảnh giác với hắn hơn rất nhiều.
Lúc đầu là bốn người nhưng rất nhanh chỉ còn lại ba người rồi hai người. Dù sao cả khu giám sát nhiều người như vậy, không thể đều vây quanh Lý Hoả Vượng được.
Buổi trưa một ngày nọ, Lý Hoả Vượng đeo khóa tay cùng hai vị quản giáo ngồi trên băng ghế dài xem tiVi.
Xung quanh hắn vẫn không có bao nhiêu người, không gian vô cùng trống vắng. Lý Hoả Vượng sẽ không có ý định đi kết bạn, lần trước hắn tiến lại gần một người, trực tiếp dọa cho người đó sợ khóc luôn.
Lý Hoả Vượng ngẩng đầu nhìn chằm chằm kịch truyền hình suối ngày nói chuyện yêu đương trên tivi, nhìn mà đau răng:
"Diễn cái gì vậy, cả ngày không có việc gì làm sao? Suốt ngày chỉ nói chuyện yêu đường thì có thể kiếm tiền sao?”
Quản giáo tên Tiểu Lưu ở bên cạnh lên tiếng:
“Tiểu tử ngươi nên xem cái này nhiều lên, học theo mấy chiêu trên phim truyền hình, sau này mà có yêu đương thì cũng có cái mà áp dụng.”
Dù sao Lý Hoả Vượng cũng không phải là phạm nhân, dĩ nhiên không cần thiết phải duy trì sự uy hϊếp đối với hắn. Huống chi, Tôn Hiểu Cầm còn thường xuyên nấu đồ ăn cho họ. Ngày đêm tiếp xúc qua lại, quan hệ cũng coi như không tệ.