Chờ đến khi đi dạo được một vòng, họ phát hiện bên trong ngự hoa viên thế mà lại có một nhà kính chuyên trồng các loại rau củ mùa đông. Họ vui vẻ rối rít đi hái rau chuẩn bị giữ lại để gói sủi cảo đón năm mới.
Vào mùa đông, rau xanh khan hiếm đến nỗi chuyện khách sáo gì đó họ cũng không có để ý mấy. Số rau này nếu của Cao Chí Kiên thì dĩ nhiên cũng là của họ.
Sau khi đi dạo quanh một vòng ngự hoa viên, cả nhóm vui vẻ quay về giống như đi chơi tiết thanh minh vậy.
Với bộ dạng bây giờ của Lý Hoả Vượng dĩ nhiên nên nghỉ ngơi nhiều, những người khác cũng không có ý định làm phiền hắn, liền đưa hắn quay trở về phòng, chuẩn bị rời đi.
Thấy họ đều đã rời đi hết, Bạch Linh Miểu cũng đẩy Lý Hoả Vượng đang ngồi trên ghế mây đi vào trong phòng.
“Lý sư huynh, thật sự không có chuyện gì sao?”
Bạch Linh Miểu nuốt xá lợi mặc dù bị mù nhưng về mặt nhận biết nàng lại vô cùng nhạy bén. Ánh mắt của Lý Hoả Vượng vừa nãy chắc chắn không phải nhìn thời tiết.
"Không có gì, chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi."
Vừa bước vào trong phòng, Lý Hoả Vượng đột nhiên lên tiếng:
"Miểu Miểu, chờ lát nữa ngươi giúp ta mời Ti Thiên Giám đến đây, ta có chút chuyện muốn hỏi cho rõ ràng.”
Bạch Linh Miểu hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lại gật đầu:
"Ừm, được, ta biết rồi."
Trong lúc chờ nàng đi, cũng thuận tiện mang theo Lý Tuế dính trên người Lý Hoả Vượng đi cùng, nhưng lâu ngày không gặp, Lý Tuế không nỡ rời xa Lý Hoả Vượng.
“Đại nương, để ta ở cùng với cha ta đi, đã lâu ta chưa gặp hắn rồi.”
Lý Tuế cứ nằng nặc không thôi. Mặc dù nàng có dáng vẻ của một thiếu nữ có sắc đẹp tuyệt trần nhưng dáng vẻ khi nói chuyện lại không khác gì đứa trẻ con.
"Không được, bây giờ đầu của cha ngươi rất giòn, lỡ ngươi đυ.ng vào làm rớt đầu cha người thì sao? Mau đi theo ta!"
Khi giọng điệu của Bạch Linh Miểu trở nên nghiêm khắc hơn, Lý Tuế lập tức mềm nhũn, nàng bị Bạch Linh Miểu dắt tay đi được một bước quay đầu ba lần rời khỏi nơi này.
Sau khi họ rời đi, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Lý Hoả Vượng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngón tay phải của Lý Hoả Vượng gõ lên các ghế thuộc da, mà ngón tay trái cũng gõ lên cái ghế mây nhẵn bóng. Trong khung cảnh tối tăm như vậy, mùi thuốc khử trùng hòa quyện với hương hoa thoang thoảng.
"Lý Hoả Vượng, nghe nói ngươi tìm ta?"
Nghe thấy tiếng nói, Lý Hoả Vượng từ từ mở mắt ra thì thấy Ti Thiên Giám đang đứng trước mặt mình.
Thân hình hắn cao lớn mặt một đạo bào màu đỏ rộng lớn, cảm giác vô cùng áp bách chiếm cứ hết tầm mắt của Lý Hoả Vượng.
Lý Hoả Vượng bình tĩnh quan sát hắn, dừng một chút sau đó chậm rãi nói:
"Có phải còn có cái đuôi chưa được xử lý sạch sẽ hay không?”
“Ai nói cho ngươi biết?”
Ti Thiên Giám có vẻ hơi kinh ngạc khi đột nhiên Lý Hoả Vượng lại phát hiện ra.
“Không có ai nói cho ta cả, là do ta đột nhiên cảm nhận được.”
Trong đầu của Lý Hoả Vượng lóe lên ánh mắt từ chỗ khuất của hành lang bệnh viện.
Ti Thiên Giám chậm rãi gật đầu:
"Không sai, nhưng chút chuyện nhỏ đó, Giám Thiên Ti xử lý được. Ngươi không cần lo lắng, cứ yên tâm tĩnh dưỡng là được.”
“Rốt cuộc là làm sao?”
Lý Hoả Vượng tiếp tục truy hỏi. Hắn không nghĩ rằng chuyện liên quan đến Long Mạch của Đại Lương là chuyện nhỏ.
Đối mặt với câu hỏi của Lý Hoả Vượng, Ti Thiên Giám không trả lời, một mình quay người rời đi.
“Ngươi không tin ta?”
Câu nói của Lý Hoả Vượng khiến Ti Thiên Giám dừng lại bước chân:
"Ta cũng đã giúp ngươi đối phó với đầu tử rồi mà ngươi vẫn không tin ta?”
"Ngươi cứ đặt bản thân vào vị trí của ta rồi nghĩ thử xem, ngươi có tin tưởng không?”
Nghe vậy, Lý Hoả Vượng định giải thích thêm. Nếu không có đầu tử là kẻ thù chung của cả hai thì quan hệ giữa hai người thật ra không có thân thiết như trong tưởng tượng.
"Nếu ngươi cần sự giúp đỡ của ta thì lúc nào cũng có thể tới tìm ta. Ta cũng ở lại Đại Lương, ta không hy vọng Đại Lương sẽ sụp đổ.”
Ti Thiên Giám dùng bóng mờ của đạo bào màu đen lần nữa nhìn về phía Lý Hoả Vượng:
“Ta biết ngươi nghĩ như thế nào, ta cũng biết vị kia ở phía sau ngươi có dự định gì. Ngươi của hôm nay không còn là ngươi nữa.”
"Bàn tính của Ti Mệnh từ trước đến giờ vẫn luôn không đánh động vào những người phàm như chúng ta. Giám Thiên Ti, nhất định là muốn giám sát trời đất.”
Ti Thiên Giám nói xong lời này, thân hình cao lớn kia dần dần biến mất, trong phòng lần nữa trở nên yên tĩnh lại.
Lý Hoả Vượng trầm tư, Ti Thiên Giám tin tưởng mình nhưng hắn lại không tin tưởng bản thân của tương lai.
Nhưng mà Ti Thiên Giám không tin tưởng mình thì làm sao mình phải tin tưởng hắn chứ?
Nếu hắn không muốn tiết lộ, vậy thì dĩ nhiên mình phải nghĩ ra biện pháp khác để giải quyết rồi.
Nếu rắc rối đã tìm tới cửa, thì hắn cũng không thể ngồi yên chờ chết.