Lý Hoả Vượng thích loại cảm giác bình thản này cũng thích cuộc sống yên bình này, tốt nhất thì cuộc sống này có thể vẫn luôn tiếp tục duy trì cho đến giây phút mình già rồi chết đi.
Dưới ảo giác yên tĩnh này, những chuyện mà hắn đã trải qua trước đây dường như chỉ là một giấc mơ.
"Mẹ, bác sĩ Dịch đâu rồi? Sao gần đây không thấy hắn nữa."
"Hắn à, nghe nói hắn không có thời gian đi làm, nói cái gì mà đang viết luận văn."
"Một bác sĩ khoa tâm thần như hắn thì đột nhiên tuyên bố luận văn gì?"
"Chuyện này thì ta cũng không biết, ta cũng không hiểu chuyện này. Nhưng mà ta nghe chị Mã ở nhà ăn nói rằng có người của đài truyền hình đến phỏng vấn hắn nữa đó, hẳn là sắp lên tivi rồi.”
"Vậy sao? Vậy thì phải chúc mừng bác sĩ Dịch rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, những người có trách nhiệm như bác sĩ Dịch không có nhiều đâu. Còn nữa, ta nghe nói hắn hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa cưới vợ.”
"Ngươi nói mẹ hắn gấp như vậy, tương lai nếu ngươi muộn rồi mà vẫn chưa kiếm được vợ vậy ta cũng gấp chết rồi.”
Tôn Hiểu Cầm vô cùng đồng tình nói.
Lý Hoả Vượng nghe vậy liền muốn gãi đầu, phụ nữ trung niên đều nắm bắt thông tin nhanh nhạy như vậy sao? Ngay cả chuyện bác sĩ Dịch chưa kết hôn mà cũng biết được.
“Chị Tôn, ngươi nói như vậy, bây giờ là xã hội nào rồi, ba mươi tuổi mà chưa kết hôn là chuyện rất bình thường.”
Quản giáo ở một bên nhịn không được nói chen vào.
Có thể thấy, bệnh tình của Lý Hoả Vượng đã dần ổn định cho nên những người này mới buông lỏng hơn rất nhiều, còn có thể tán gẫu mấy chuyện này với Tôn Hiểu Cầm.
"Hầy, mấy thanh niên các ngươi tuổi trẻ chỉ muốn chơi thôi. Kết hôn sớm thì có cái lợi của kết hôn sớm, cha mẹ ngươi còn có thể giúp các ngươi trông cháu. Phụ nữ sinh con sớm, lúc ở cữ không chú ý dễ để lại bệnh.”
"Không phải chúng ta không muốn kết hôn, nhưng vừa ra khỏi cổng trường đã hai mươi mấy tuổi rồi. Hơn nữa, trong túi không có tiền, không có xe, không có nhà, ai sẽ gả cho chúng ta? Huống chi chúng ta làm việc trong tù đều là làm mười lăm ngày nghỉ mười lăm ngày, sao mà tìm được. Đằng gái vừa nghe thấy chuyện một năm chỉ có thể gặp mặt nửa năm thì đều bỏ chạy hết rồi.”
"Ôi chao, các ngươi đều có công ăn việc làm ổn định thì sợ gì không kiếm được vợ. Vậy những người đi làm công ở bên ngoài chẳng phải là không cần sống sao?”
Rất nhanh một vị quản giáo độc thân khác cũng gia nhập vào cuộc tranh luận này. Tôn Hiểu Cầm lại dẫn đầu, càng đánh càng hăng, không hề rơi xuống thế hạ phong khi đối đầu với hai người này.
Nhìn thấy sự hiếu thắng của mẹ mình đã quay lại, khóe miệng Lý Hoả Vượng hơi nhếch lên. Hắn vẫn thích nhìn một cái Tôn Hiểu Cầm tràn đầy tinh thần phấn chấn như vậy hơn.
Ngay khi cuộc tranh luận này sắp bước vào thời khắc mấu chốt nhất, Lý Hoả Vượng đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, hắn liền nghiêng đầu nhìn về phía hành lang bên trái phía xa xa.
---
Giữa hòn non bộ màu sắc rực rỡ, Lý Hoả Vượng vừa nãy vẫn bình tĩnh nói chuyện đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào không khí, bầu không khí nhẹ nhõm gần đó chợt bay sạch.
Lý Tuế nhìn hành động cử chỉ vô cùng bình thường của Lý Hoả Vượng, trong lòng thầm hỏi:
“Cha, làm sao vậy?”
Bạch Linh Miểu ở bên cạnh cũng thầm hỏi:
"Lý sư huynh, ngươi không sao chứ?"
Giờ phút này, họ đang ở trong ngự hoa viên của Đại Lương. Mặc dù đã là mùa đông, nhưng không biết thái giám chuyên chăm sóc hoa tươi đã dùng cách gì mà vẫn có thể khiến cho các loài hoa khoe sắc.
Trước sự xuất hiện của Lý Hoả Vượng, những thái giám cung nữ chăm sóc ngự hoa viên đều quỳ ở phía xa, run lẩy bẩy.
Vốn còn đang ngắm cảnh đẹp, kết quả Lý Hoả Vượng đột nhiên xuất hiện khiến cho bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Nghe thấy lời nói của người bên cạnh, Lý Hoả Vượng bình tĩnh thu hồi tầm mắt lại, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
"Không có chuyện gì, ta chỉ cảm thấy ngày hôm nay không tệ."
Dứt lời, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Cẩu Oa, hắn sợ bóng sợ gió một trận nói:
"Này, Lý sư huynh, vừa nãy ta bối rối bị dọa cho giật mình, còn tưởng rằng ngươi lại phát bệnh nữa đó.”
“Ta khỏi bệnh rồi, còn tái phát gì nữa. Nghe nói Lữ Gia Ban cũng đi theo các ngươi lên kinh?”
Lý Hoả Vượng qua loa chuyển chủ đề.
"A, tên ngốc còn tặng cho họ một rạp hát tốt nữa đó. Lữ Trạng Nguyên vừa sợ vừa vui đến nỗi nước mũi cũng sắp chảy ra ngoài.”
Đối với bộ dạng đầu củ sen bây giờ của Lý Hoả Vượng cũng không có nhiều thói quen như Bạch Linh Miểu tưởng tượng, ngược lại rất tự nhiên chấp nhận nó.
Dù sao lúc đi đường cũng đã nhìn thấy nhiều rồi nhưng những thái giám cung nữ thị vệ trong cung rõ ràng không dễ mà thích ứng được.
"Thật sao? Đó là chuyện tốt, nguyện vọng nửa đời người cuối cùng cũng hoàn thành."
Lý Hoả Vượng duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Lý Tuế đang gối lên đầu gối mình.
Xúc tu ngọe nguậy xung quanh cuốn các loại hoa lại, cắm từng đóa từng đóa lên đầy đầu của hắn. Lý Hoả Vượng vươn tay ra lấy một bông hoa cài bên tai Lý Tuế.
Thấy Lý Hoả Vượng không sao, Lý Tuế tâm tư đơn thuần cũng không nghĩ nhiều, nàng vui vẻ dụi đầu vào trong ngực hắn.
"Có được một rạp hát lớn như vậy, khi Lữ Gia Ban hát phấn kịch chắc chắn sẽ vô cùng hăng hái. Chờ đến khi họ bắt đầu hát, ta nhất định sẽ đến cổ vũ mới được.”
"Vẫn hát phấn kịch sao? Phí cái rạp hát lớn như vậy quá.”
"Này~! Phấn kịch thì sao, thử hỏi xem ai mà không thích xem phấn kịch?"
Dưới lời nói nhăng nói cuội của Cẩu Oa, khúc nhạc đệm này rất nhanh liền trôi qua. Họ tiếp tục đi dạo quanh ngự hoa viên.