Lý Hoả Vượng ngồi trên xe lăn được mẹ của mình Tôn Hiểu Cầm đẩy ra khỏi phòng bệnh. Đôi bàn tay gầy như chân gà của hắn bị khóa tay màu bạc còng ở trên tay cầm của xe lăn.
Bản thân Lý Hoả Vượng cũng rất ngạc nhiên vì trên người mình lại không bị bao bọc trong hai lớp quần áo trói buộc khi đi ra ngoài. Xem ra họ cho rằng bệnh của hắn khỏi rồi.
“Ta chỉ đi ra ngoài hít thở không khí một chút, không cần nhiều bảo vệ như vậy nhỉ?”
Lý Hoả Vượng nhìn bốn tên quản giáo cao lớn thô kệch bên cạnh mình nói.
"Này, nói họ đi theo thì cứ để họ đi theo đi, đều là mệnh lệnh của bên trên, Tiểu Lưu họ cũng không dễ dàng gì, đừng có làm khó họ nữa.”
Nghe mẹ nói như vậy, Lý Hoả Vượng cười yếu ớt một tiếng. Cũng đã gọi nhũ danh của người khác, xem ra mẹ mình rất quen thuộc những người ở nơi này.
"Con à, hôm nay bên ngoài trời mưa nên chúng ta không thể ra ngoài phơi nắng. Chúng ta cứ đi dạo trong phòng thôi."
"Ừm, được."
Không lâu sau Lý Hoả Vượng đã được đẩy xuyên qua hành lang rồi rẽ vào một khúc quẹo, đi đến một không gian có diện tích tương đối lớn.
Một số bệnh nhân mặc áo bệnh nhân sọc trắng xanh giống Lý Hoả Vượng đang ngẩng xem lên tivi treo trên tường.
Cái gọi là bệnh lâu ngày trở thành lương y, tuy rằng bệnh tâm thần không thể trở thành lương y, nhưng Lý Hoả Vượng vừa nhìn qua thì đại khái có thể biết được những bệnh nhân này mắc bệnh gì.
Những người nói xằng nói bậy, hoặc những người có suy nghĩ rõ ràng nhưng không thể ngừng miệng, hai loại này rất có thể là bị tâm thần phân liệt, cũng là loại bệnh tâm thần mà mọi người quen thuộc nhất.
Loại này chiếm phần lớn, hình như gia đình không quan tâm, đi loạn trên đường nên bị bắt vào bệnh viện công này.
Những người trầm mặc ít nói, không giao tiếp với người khác nhìn có vẻ rất hướng nội thì tám mươi phần trăm là bị trầm cảm.
Đặc biệt là những người luôn luôn duy trì cảm xúc dâng cao, hẳn là người dễ nổi nóng.
Còn những người có một vài biểu hiện như ý thức mơ màng, biểu cảm ngu ngốc, hai mắt không có thần hẳn là bị y tá cho uống thuốc, tác dụng của thuốc chưa hết.
Đương nhiên, vẫn có một số người cư xử bình thường, còn về việc họ có phục hồi nhanh chóng hay không, chán ăn hay ăn uống quá độ, hay là họ đang giả vờ bản thân bình thường, hay mắc bệnh gì khác thì chỉ có bản thân họ biết được.
Nhìn thấy những người này, Lý Hoả Vượng cảm thấy nơi này cũng được, không có người mắc bệnh nóng nảy điên cuồng tự dưng đánh người mắng người.
Cũng có thể những người như vậy cũng giống như mình trước đây bị cưỡng ép bắt nhốt lại. Những người có thể được thả ra xem tivi hẳn là triệu chứng đều tương đối ổn định.
Những loại người này chiếm phần lớn trong bệnh viện, còn những loại hiếm hoi khác thì hắn không biết, dù sao hắn cũng không phải là bác sĩ.
Nhưng mà ngay sau đó, Lý Hoả Vượng lại phát hiện những người này đều không phải đang xem tivi, mà là đồng thời quay đầu lại, trợn to hai mắt nhìn mình, giống như trên mặt mình có thứ gì hay hơn cả tiết mục chiếu trên tivi.
Nhìn những người trong phòng đang nhìn chăm chú vào mình, Lý Hoả Vượng có chút bối rối hỏi:
"Tại sao họ đều nhìn ta như vậy?"
Quản giáo tên Tiểu Lưu ở bên cạnh lên tiếng:
“Tiểu Lý à, ở khu giám sát Bạch Tháp này, ngươi là nhân vật số một không hai đó. Đừng nói họ biết ngươi, mà toàn bộ mười lăm khu giám sát của cả nhà giam ai mà không nghe qua danh tiếng lẫy lừng của ngươi chứ.”
“Hóa ra ta nổi tiếng như thế sao?”
Lý Hoả Vượng có phần ngạc nhiên nói.
"Đâu chỉ vậy, bây giờ sự nổi tiếng của ngươi đã giảm nhiệt rồi đó. Lúc trước khi ngươi xông vào trường đại học cứu bạn gái của mình thì mỗi ngày đều được liệt vào danh sách được tìm kiếm nhiều nhất. Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao trưởng ngục lại đối xử tốt với ngươi như vậy?”
Lý Hoả Vượng nghe thấy vậy, cuối cùng cũng hiểu được địa vị của mình trong lòng những người này là như thế nào.
Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy bốn phía xung quanh mình dường như có một vòng tròn vô hình mà trong phạm vi mười mét không có bất kỳ bệnh nhân tâm thần nào dám đến gần.
“Mẹ, ngươi cứ dừng lại ở đây, ta muốn xem tivi một lát, lâu rồi ta chưa có xem tivi.”
Lý Hoả Vượng ngẩng đầu nhìn lên bản tin buổi trưa trước mặt.
Trong mắt Lý Hoả Vượng lúc này, những hình ảnh nhàm chán trước đây trở nên vô cùng mới lạ.
“Xin chào quý vị và các bạn, hôm nay là ngày 23 tháng 12 âm lịch, ngày 23 hay gọi là ngày 23 cúng ông Táo; ngày 24 quét dọn nhà cửa. Hôm nay trên các tỉnh thành”
“Lại hết năm rồi sao?”
Lý Hoả Vượng đột nhiên có một loại cảm giác xuyên thời gian, đã rất lâu rồi hắn không hề có chút khái niệm nào về thời gian.
"Đúng vậy, hết năm rồi, ngươi lại lớn thêm một tuổi nữa. Con trai à, năm mới ngươi muốn năm cái gì? Nói đi, ta sẽ nấu cho ngươi."
"Nghe nói gần đây có một trò chơi rất hot, chờ sau khi xuất viện ta sẽ lì xì tiền cho ngươi để ngươi mua về chơi.”
“Mẹ, ta không còn là trẻ con nữa.”
Lý Hoả Vượng có chút bất lực nói.
"Ngươi mới mấy tuổi chứ? Ngươi chỉ mới mười tám. Về mặt pháp luật thì ngươi thành niên rồi nhưng đối với ta ngươi vẫn là trẻ con thôi”
Trong tiếng luyên thuyên của Tôn Hiểu Cầm cùng với tiếng nhạc nền chào mừng của bản tin, thời gian chậm rãi trôi qua.