Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 914: Đạo Đế Vương




Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Cao Chí Kiên lại muốn gãi đầu. Mặc dù Lý sư huynh ở trước mặt hắn dường như không có vấn đề gì, nhưng Cao Chí Kiên lại luôn có cảm giác hắn có điểm nào đó không giống với trước đây.

Rõ ràng Lý Hỏa Vượng không hề có bất kỳ sự thay đổi gì về ngoại hình, nhưng hắn lại cho Cao Chí Kiên cảm giác dường như hắn đã trở nên rộng lượng hơn rất nhiều.

Nhìn Ti Thiên Giám đứng một bên không chen miệng vào, Cao Chí Kiên nhớ đến mục đích mình đi tìm Lý Hỏa Vượng:

“Lý sư huynh, Đầu tử thật sự, mất rồi sao? Nó sẽ không còn cách nào, khống chế được ta sao?”

Lý Hỏa Vượng nhớ đến viên quân bài mười tám mặt mà Dịch Đông đã lấy đi, nhẹ nhàng gật đầu:

"Chuyện này thì ngươi yên tâm, hắn sẽ không bao giờ quay lại nữa."

Nghe vậy, lúc này Cao Chí Kiên thở phào nhẹ nhõm. Cao Chí Kiên tin lời của Lý sư huynh, hắn nói Đầu tử sẽ không bao giờ quay trở lại thì hắn thật sự sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

"Đúng rồi, Chí Kiên, gọi một chiếc xe ngựa đưa ta trở lại thôn Ngưu Tâm đi, vết thương của ta tốt hơn nhiều rồi.”

Nghe vậy, Cao Chí Kiên vội vàng lắc đầu. Đầu của đối phương chỉ còn lại một cái miệng, nhìn thế nào cũng không giống với dáng vẻ tốt hơn nhiều rồi:

“Không được, chỗ này có thái y, có thể chăm sóc cho ngươi. Bây giờ vết thương của ngươi vẫn rất nặng, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều.”

"Ta cũng khá hơn nhiều rồi, còn cần tĩnh dưỡng cái gì nữa? Chút thương tích nhỏ như vậy, ngươi thật sự nghĩ rằng ta không thể xử lý được sao?"

Lý Hỏa Vượng vén chăn đứng dậy.

Vẻ mặt Cao Chí Kiên lập tức trở nên căng thẳng lao lên, hai bàn tay to lớn cẩn thận bảo vệ cái đầu củ sen của Lý Hỏa Vượng, chỉ sợ hắn không để ý bị rớt xuống đất.

Nhưng khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị rời đi lại bị Bạch Linh Miểu nhất quyết cản lại.

"Lý sư huynh, ta xin ngươi đó. Ngươi chờ vết thương lành lại rồi đi được không. Bộ dáng hiện giờ của ngươi thật sự không đi xa được."

Nhìn thấy Bạch Linh Miểu van xin, Lý Hỏa Vượng cũng không kiên trì nữa, lần nữa ngồi xuống.

"Không đi cũng không sao. Nơi này hơi ngột ngạt, ta muốn ra ngoài đi dạo hít thở không khí trong lành một chút."

Chuyện này dĩ nhiên Cao Chí Kiên sẽ không ngăn cản, chỉ cần Lý sư huynh đừng đi lung tung giày vò mạng của mình thì muốn làm gì cũng được.

Sau khi mấy người tán gẫu một hồi, Cao Chí Kiên không nhịn được hỏi:

"Lý sư huynh, nghe Bạch sư tỷ nói, bệnh của ngươi khỏi rồi?”

“À, khỏi rồi.”

Lý Hỏa Vượng thản nhiên gật đầu:

"Đần độn u mê, bệnh này tự khỏi rồi."

Cao Chí Kiên nghe vậy, trên mặt lộ ra sự vui mừng từ tận đáy lòng thay cho hắn. Lý sư huynh người này cái gì cũng tốt, chỉ có cái bệnh này là nặng nhất ở trong Thanh Phong Quán.

Nếu như đã khỏi bệnh rồi, sau này Lý sư huynh cũng có thể trải qua cuộc sống bình thường rồi.

Mà bây giờ mình đã là hoàng đế của Đại Lương, sau này bất luận Lý sư huynh có làm cái gì thì mình đều có thể đáp ứng huynh ấy.

“Chí Kiên, cảm giác khi làm hoàng đế thế nào?”

Lý Hỏa Vượng hỏi lại Cao Chí Kiên.

Cao Chí Kiên thật thà cười:

"Tốt, làm hoàng đế rất tốt, ta thích làm hoàng đế, có thể ăn, những món ăn ngon, mà ta chưa từng thấy qua. Khi nào vết thương của ngươi đỡ hơn, không cần ăn kiêng nữa thì ta sẽ dặn đầu bếp nấu cho ngươi ăn.”

"Hơn nữa ta sắp, còn có, rất nhiều, vợ, hơn một trăm người vợ.”

"Nhiều như vậy? Vậy thì không được nói cho Cẩu Oa biết. Nếu như để hắn biết được thì nhất định sẽ ghen tị chết mất.”

Cao Chí Kiên há to miệng cười càng vui vẻ:

"Vậy thì không được, ta có nhiều vợ như vậy, ta nhất định phải, khoe khoang trước mặt hắn."

Bầu không khí trong nhà dịu đi rất nhiều, bọn họ dường như đã quên đi thân phận của nhau, lần nữa trở lại thân phận sư huynh đệ lúc trước.

Sau khi trò chuyện một lúc, dưới sự thúc giục của Ti Thiên Giám, Cao Chí Kiên rời khỏi phòng bệnh của Lý Hỏa Vượng. Bây giờ hắn đã là hoàng đế, hơn nữa còn là một tân hoàng đế chưa biết cái gì cả, có rất nhiều thứ hắn cần phải học, không có nhiều thời gian để lãng phí.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng được một lúc, Ti Thiên Giám đã chậm rãi nói chuyện:

"Ta đã không thể nhìn thấu hắn nữa rồi, Bệ hạ, sau này khi ngươi tiếp xúc với hắn cần phải cẩn thận đề phòng.”

Cao Chí Kiên nghiêng đầu liếc hắn một cái, vẻ mặt có chút bất mãn:

"Tại sao? Hắn là, Lý sư huynh của ta, hắn sẽ không, hại ta."

"Đây không phải là chuyện hại hay không. Bệ hạ, lòng người khó đoán, phải biết rằng lúc đó Đầu tử là Hoàng đế Đại Lương, bây giờ hắn có thể đối phó với Đầu tử thì việc đối phó với ngươi dĩ nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay. Người như vậy ở bên ngươi, ngươi thật sự yên tâm đi ngủ sao?”

"Huống chi, hắn còn có quan hệ với Bạch Liên Thánh nữ.

"Dĩ nhiên, Bạch Liên Giáo có công hộ giá. Hôm nay ta đã di chuyển Bạch Liên ra khỏi danh sách đuổi giết của Giám Thiên Ti, vì vậy nên lôi kéo thì vẫn phải lôi kéo. Ta chẳng qua là muốn nói rõ với ngươi quan hệ lợi hại mà thôi.”

"Cụ thể muốn định đoạt như thế nào đều tùy thuộc vào ngươi. Dù sao thì ngươi cũng là hoàng đế của cả Đại Lương mà ta chỉ là một tên Giám Thiên Ti phụ trách trông coi nhưng vì Đại Lương, ta vẫn phải nói với ngươi một câu.”

Cao Chí Kiên sầm mặt, sải bước đi về phía trước.

"Làm hoàng đế nhìn thì khó, nhưng thực ra đơn giản. Có chuyện gì không hiểu gì thì ngươi có thể đi hỏi Long Mạch. Bất luận là bình ổn văn võ bá quan, phê tấu chương, triều đình có bao nhiêu đảng bao nhiêu phái, bọn họ đều có thể dạy cho ngươi.”

Ti Thiên Giám chỉ bảo một cách có trật tự, mà Cao Chí Kiên thì yên lặng lắng nghe.