Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 913: Quý Tai




“Nó là ai?”

Cao Trí Kiên hỏi.

“Không nói được, một Ti Mệnh khá đặc biệt, thủ đoạn biến hóa của ta là do hắn dạy. Phải biết rằng, thế giới này có mấy long mạch chống đỡ, Ti mệnh bình thường không được hạ phàm, nhưng hắn thì khác.”

“Tuy hắn ban cho ta thuật biến hóa, nhưng hắn không quan tâm đến ta lắm, và cũng không quan tâm những người khác.”

“Huồng hồ cho dù hai trăm trăm trước, tòa lâu đài nước Đại Lương sắp sập đổ, ta nguyện từ bỏ tất cả cầu xin hắn ra tay, hắn cũng không nhìn ta thêm một cái.”

Cao Trí Kiên nghe mà chóng mặt, cảm thấy khó hiểu đã đành, lại còn khác với những gì hắn nghe được từ long mạch.

“Chẳng phải nói không có Ti Mệnh gì đó sao?”

“Nếu họ dạy bệ hạ, thì bệ hạ nghe là được. Họ nói không có Ti Mệnh, thì không có Ti Mệnh.”

Nghe thấy lời này, Cao Trí Kiên cũng không băn khoăn nữa.

“Hiện giờ chắc Lý sư huynh đã đỡ hơn, chúng ta đến hỏi thẳng hắn đi, hắn tự nói ra có lẽ có thể rõ ràng hơn chút.”

Ti Thiên Giám không phản đối, cùng Cao Trí Kiên đi về phía chỗ ở của Lý Hỏa Vượng.

Nơi ở của Lý Hỏa Vượng không xa, là để sau này Cao Trí Kiên có thể đến thăm bất cứ lúc nào.

Một lúc sau, họ nhìn Bạch Linh Miểu xách hộp cơm đi về.

Khi Bạch Linh Miểu nhìn thấy Ti Thiên Giám bên cạnh Cao Trí Kiên, lập tức kinh ngạc mở to mắt, lông mi màu trắng khẽ run run.

“Chuyện gì vậy! Sao lại thêm một người!”

“Cái gì? Lại thêm một người?”

Cao Trí Kiên có chút căng thẳng hỏi.

“Lúc nãy ta bón cháo, có một Ti Thiên Giám đến!”

Nghe thấy lời kinh hãi này, Ti Thiên Giám bước nhanh một bước, mau chóng giơ ta ngón tay ra bấm quyết, đồng thời cơ thể mang theo tàn ảnh xông về phía cửa phòng có trọng binh canh giữ phía xa.

Còn chưa lại gần, Ti Thiên Giám đã nghe bên trong có tiếng nói chuyện, đúng là có người.

Khi Ti Thiên Giám đẩy cửa đi vào, hắn nhìn thấy Lý Hỏa Vượng với cáu đầu củ sen ngồi trên giường quay qua nhìn mình, trong lòng không có ai khác.

“Vừa nãy ngươi đang nói chuyện với ai?”

Lý Hỏa Vượng cau mày cố gắng suy nghĩ một lúc, lên tiếng trả lời:

“Quý Tai.”

----

Quý Tai là cái tên mà ban đầu Gia Cát Uyên cố gắng thay đổi cho Lý Hỏa Vượng để che đậy thân phận của hắn.

Hôm nay cái tên này lại thuộc về Ti Mệnh, người quản lý hoang mang của thiên đạo, cũng chính là Lý Hỏa Vượng của tương lai.

Lý Hỏa Vượng không biết đây chính là cái tên của bản thân trong tương lai. Nhưng khi hắn nhớ lại cái tên này, bản năng giúp hắn cảm nhận được cái tên này thuộc về mình.

Mà thứ vừa tiêu tán đi giống như cát vàng hẳn là Quý Tai hoặc là một bộ phận của Quý Tai.

Lý Hỏa Vượng cũng không rõ ràng lắm, đối mặt với việc bản thân sẽ trở thành Ti Mệnh trong tương lai, hắn chỉ có thể đoán đại khái mà thôi.

So sánh với thân phận của mình, hiện giờ Lý Hỏa Vượng càng không thể biết được rốt cuộc trước khi hắn rời đi đã xảy ra chuyện gì.

“Tên của hắn hẳn là Quý Tai.”

Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến Ti Thiên Giám cảm thấy vô cùng hoang mang.

Nếu như hắn nhớ không lầm, lẽ nào cái tên Quý Tai này chính là thân phận giả của Lý Hỏa Vượng? Chẳng lẽ vừa rồi hắn đang nói chuyện với chính mình?

Nhân cơ hội này, Cao Chí Kiên và Bạch Linh Miểu ở phía sau cũng vội vàng chạy lại. Sau khi thấy Lý Hỏa Vượng không có chuyện gì, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi biết được tên Ti Thiên Giám còn lại vừa rồi là giả, bọn họ chỉ sợ tên Ti Thiên Giám giả kia sẽ gây bất lợi cho Lý Hỏa Vượng.

"Người đâu! Phái cấm quân đến trông coi nơi này! Bất cứ kẻ nào đến gần, đều phải xác minh thân phận!"

Cùng với tiếng hét của Cao Chí Kiên, mười mấy tên thái giám không biết chui ra từ chỗ nào quỳ xuống đất dập đầu lĩnh chỉ.

"Đừng ra quân ồ ạt như vậy, ta không sao. Các ngươi cứ làm việc đi, không cần vây quanh ta đâu."

Lý Hỏa Vượng kéo chăn bông trên người lên rồi lại nằm xuống, nhẹ nhàng tựa đầu lên gối.

“Lý sư huynh, tên Ti Thiên Giám vừa nãy là giả!”

Bạch Linh Miểu xách hộp thức ăn tiến lại gần.

“Ta biết, ta biết.”

Lý Hỏa Vượng vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ về tay nàng:

"Không cần phải lo lắng, đừng thấy bộ dạng bị trọng thương bây giờ của ta, chỉ cần có người thật sự dám đánh chủ ý lên ta thì hắn chưa chắc đã đánh thắng ta đâu.”

Dẫu sao, bây giờ bản thân cũng là Tâm Bàn của Quý Tai rồi.

Cao Chí Kiên nghe thấy vậy, sau khi suy nghĩ một lúc lại thấy đúng thật. Hiện giờ ngay cả Đầu tử mà đối phương cũng có thể dễ dàng đối phó thì còn có người nào có thể đánh lén được hắn.

“Lý sư huynh, vậy, người vừa rồi, là ai vậy?”

Cao Chí Kiên bước lên một bước hỏi.

“Một người bạn mà thôi, các ngươi không cần quan tâm, không liên quan gì đến các ngươi.”

Lý Hỏa Vượng đánh giá Cao Chí Kiên đã thay đổi hình dạng trước mặt, trong mắt hắn hiện lên một tia tán thưởng, trực tiếp chuyển đề tài nói chuyện:

"Đúng vậy, Cao Chí Kiên, bộ y phục này thật sự rất phù hợp với ngươi."

Hắn không muốn những người khác biết rằng bản thân đã trở thành Tâm Bàn của Ti Mệnh. Hắn không muốn khiến bọn họ lo lắng vì mình.

Bởi vì hắn không biết lúc nào mình sẽ trở thành Quý Tai của tương lai.

Có thể là một năm sau, có thể mười năm sau, cũng có thể sau khi hắn chết, nhưng Lý Hỏa Vượng không quan tâm. Trước khi nghĩ ra cách đối phó với Đầu tử, hắn cũng đã nghĩ ra bản thân sẽ gặp phải hậu quả gì rồi.