Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 905: Con Đường




Khi cảm nhận được cảm giác quen thuộc, Lý Hỏa Vượng mỉm cười:

"CMN ta thật đúng là tay cướp mà! Đáng lẽ ta nên nghĩ đến điều này sớm hơn.”

Thời điểm Tam Hủy, Đấu Mỗ bày cục, Tam Hủy cũng đang bày cục. Nói một cách chính xác, khi bản thân lấy được “Đại Thiên Lục” từ chỗ thủy phỉ thì họ đều đã bắt đầu muốn biến mình thành Tâm Bàn của họ rồi!

Dù Lý Hỏa Vượng cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nhưng vào lúc này, não, máu loãng còn có xương vụn nhỏ giọt giữa không trung, lúc này mới chậm rãi rơi xuống đất.

Trước cảnh tượng bất ngờ này, cho dù là đồng cốt hay là Binh Gia xung quanh đều hơi sửng sốt, lập tức dừng tay lại.

Họ vô cùng kinh ngạc khi thấy người đàn ông trước mặt mình đã mất đầu, chỉ còn lại cái miệng nhưng vẫn ở đó lầm bầm lầu bầu một mình.

Hơn nữa, cơ thể của người này giống như phải chịu hình phạt lăng trì vậy. Da thịt hắn không ngừng nứt ra, lộ ra xúc tu màu đen đang ngọe nguậy ở phía dưới.

Lúc này, Lý Tuế ở trong cơ thể Lý Hỏa Vượng đã hiểu ra một số chuyện, nếu con người không có đầu thì sẽ chết.

"Cha, ngươi không sao chứ! Đầu của ngươi..."

“Suỵt~!”

Bạch Linh Miểu có hai cơ thể chợt lao tới, lo lắng nói với những xúc tu mọc ra từ những chỗ nứt trên người của Lý Hỏa Vượng:

“Tuế Tuế nghe lời, lúc này tuyệt đối không được nói gì với cha ngươi cả!”

Dứt lời, Lý Hỏa Vượng ngũ quan chỉ còn lại cái miệng đột nhiên tự mình chuyển động. Hắn xông về phía Đầu tử đang dây dưa lại một chỗ với Ti Thiên Giám.

Răng nanh trong miệng Bạch Linh Miểu dùng sức cắn chặt, nhanh chóng đi theo Lý Hỏa Vượng. Những Binh Gia giáp rồng kia cố ý ngăn cản nhưng đều bị nàng cùng với các đồng cốt quên sống chết đó cản lại.

Khi thấy bộ dạng lúc này của Lý Hỏa Vượng, Ti Thiên Giám và Gia Cát Uyên trong nháy mắt như hiểu ra điều gì đó, họ không nói cái gì cả nhưng trong đó không bao gồm Đầu tử:

“Hồng Trung à! Sao ngươi lại mất đầu rồi?”

Lý Hỏa Vượng cuồng loạn gào thét lên với hắn:

"Cái tên Tọa Vong Đạo này! Ngươi đừng hòng lừa gạt được ta!"

"Đầu của ngươi thật sự mất rồi. Không tin thì ngươi có thể tự mình sờ xem!"

Lý Hỏa Vượng căn bản không thèm để ý đến sự mê hoặc của Đầu tử, hắn ngẩng đầu điên cuồng hét lên trời:

"Ngươi muốn ta làm Tâm Bàn của ngươi đúng không? Không có cửa đâu! Nếu ta đã là cái bánh bao thơm ngon vậy thì ta tìm ai mà không được! Sao nhất định lại phải tìm các ngươi?”

“Ta là Lý Hỏa Vượng!”

Lý Hỏa Vượng vươn tay dùng sức chỉ lên trời, hét lớn như chém đinh chặt sắt:

“Tương lai ta nhất định sẽ trở thành Ti Mệnh! Lý Hỏa Vượng của tương lai cũng được định trước là sẽ đến giúp ta!”

Dứt lời, Lý Hỏa Vượng cảm thấy Tiên Thiên Nhất Vu trong cơ thể mình nhanh chóng tiêu hao cạn kiệt, lúc này hắn đang tu chân ra bản thân của Ti Mệnh trong tương lai.

Dù sao nếu đã có Đấu Mỗ vạch mặt ở phía dưới, vậy nếu muốn liều mạng thì tại sao không đọ sức lớn hơn chút?

Vẻ mặt Đầu tử đầy kinh ngạc, hắn hoàn toàn không tính toán ra được rốt cuộc Lý Hỏa Vượng đang làm gì.

"Hả?! Tiểu tử Hồng Trung ngươi đang nói bậy bạ gì vậy, ngươi điên rồi!"

Lý Hỏa Vượng cảm thấy ký ức về Hồng Trung trong suy nghĩ của mình đang nhanh chóng ăn mòn ký ức ban đầu, Đấu Mỗ cũng không muốn khoanh tay chờ chết.

Nhưng mà ngay sau đó, những vết thương trước đây phủ đầy cả người hắn đồng thời rạn nứt ra, cơn đau nhức dữ dội cưỡng ép kéo Lý Hỏa Vượng quay trở lại.

Cảm giác đồng thời bị tách rời giữa tinh thần và thể xác khiến cho Lý Hỏa Vượng gần như rơi vào cõi chết.

Nhưng chính loại tra tấn này lại khiến cho Lý Hỏa Vượng tiếp tục giữ vững niềm tin trong lòng rằng phương pháp của hắn là hữu dụng, bằng không tại sao họ lại muốn ngăn cản mình chứ.

Việc muốn tu luyện ra một Ti Mệnh trong tương lai dường như là chuyện nói mơ giữa ban ngày nhưng Lý Hỏa Vượng lại tin, hắn vô cùng tin tưởng vào nó.

Lý Hỏa Vượng mỉm cười, hắn cười vô cùng hạnh phúc.

Cứ như vậy không biết đã trôi qua bao lâu, chờ đến khi Lý Hỏa Vượng phục hồi tinh thần lại, hắn phát hiện bản thân đang ở giữa một mảnh trắng xóa.

Ngay khi trong lòng hắn đang tràn đầy nghi ngờ thì Ti Thiên Giám đã đi đến bên người hắn dìu hắn dậy.

"Lý Hỏa Vượng, ngươi thật sự muốn đi con đường này sao? Mặc dù ngươi đã dính vào nhân quả của Ti Mệnh, nhưng mà không hẳn sẽ trở thành nhân quả của Ti Mệnh.”

Lý Hỏa Vượng cũng không quan tâm liệu Ti Thiên Giám này có thật hay không, hắn trực tiếp nói thẳng vào vấn đề:

"Ta có quyền lựa chọn sao? Nếu ta không đi theo con đường này, chẳng lẽ để ta làm con rối của Đấu Mỗ hay là Tam Hủy?”

"Tương lai ta có lợi hại không? Quản lý Ti Mệnh nào?"

“Sự hoang mang của bản thân.”

Ti Thiên Giám bất ngờ trả lời.

“Ồ? Vậy nói như vậy, ta có thể lợi dụng sự hoang mang này giống như khi Đấu Mỗ lợi dụng thật giả?”

Lý Hỏa Vượng lập tức lấy lại tinh thần.

"Đúng vậy, nhưng sức mạnh của ngươi càng mạnh thì sự hoang mang trong lòng ngươi càng sâu, đây chính là bổ trợ cho nhau.”

Sau đó hắn lại nói rất nghiêm túc:

"Ta lần nữa xác nhận với ngươi một chuyện, ngươi thật sự muốn đi con đường này sao?"

"Mọi thứ mà ngươi từng quan tâm đều có thể trở thành hư ảo. Mà những thứ mà ngươi cho rằng là hư ảo sẽ trở thành hiện thực."

"Ha ha, lời nói này giống như bây giờ ta phải phân rõ ràng ra vậy.”