Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 904: Bí Mật




Hai tay Bạch Linh Miểu kết thành dấu hoa sen rồi dùng sức ấn lên trên trán của mình. Đóa hoa sen trên trán của nàng chợt biến thành hai đóa sen mọc cùng một gốc:

“Nồng đạm cộng nghiên hương các tản, đông tây phân diễm đế tương liên!”

Bạch Linh Miểu vừa mới niệm xong, cơ thể nàng cũng không ngừng run rẩy, sắc mặt nửa buồn nửa giận, trông vô cùng kỳ quặc. Bóng của nàng cũng bắt đầu trở nên to lớn hơn.

Dù hình dáng có vẻ quái dị, nhưng Binh Gia không có để ý nhiều như vậy, mặt đất đột nhiên nổ tung, Binh Gia cả người tràn ngập sát khí nhảy lên cao, nắm chặt vũ khí sừng rồng trong tay mình rồi nhào về phía Bạch Linh Miểu.

Khi thấy sắp đâm trúng Bạch Linh Miểu, cơ thể của nàng nứt ra hai bên trái phải, tránh thoát đòn tấn công lần này.

Lúc này, nửa người dưới của Bạch Linh Miểu không có thay đổi nhưng mà nửa thân trên của nàng lại giống như trẻ sinh đôi dính liền chia thành hai cá thể. Vẻ mặt trên hai khuôn mặt, một là thương hại từ bi, một là tàn nhẫn dữ tợn.

"Tùng tùng tùng tùng~"

Bốn bàn tay vô cùng nhỏ chỉ còn móng tay màu đen đánh thật nhanh trên cái trống màu trắng bên hông Bạch Linh Miểu giống như những chiếc roi dài vậy.

Khi tiếng trống vang lên, chiếc khăn trùm đầu màu đỏ đội lên đầu của hai người. Nhị Thần bắt đầu cất tiếng hát phía dưới khăn trùm đầu màu đỏ.

"Ngựa khỏe sinh Cửu Trọng Thiên có cánh, ngọc ấn mây sáng Thiết Sát Sơn! Ta thứ nhất cười chồng thứ hai cười bà thứ ba cười lão tiên không đạo hòa! Ta gọi lão tiên, ngươi phải tới!”

Một khắc sau, lông thú mọc lộn xộn trên mu bàn tay của Bạch Linh Miểu, xương sói nhô lên khỏi khăn trùm đầu màu đỏ trái phải lần lượt gặm lấy bàn tay của Binh Gia. Khi hai bên đồng thời kéo một cái, bàn tay nắm chặt binh khí kia nháy mắt liền bị xé toạc.

Ngay khi Bạch Linh Miểu dẫn theo những đồng cốt kia kéo dài thời gian, Lý Hỏa Vượng đã nuốt gần hết đầu của Thượng Quan Ngọc Đình rồi. Tròng mắt ở mi tâm của hắn phủ đầy tơ máu, sưng lên to hơn cả đầu của hắn, phối hợp với xúc tu mọc đầy người hắn trông vô cùng kinh người.

Vẻ mặt của hắn lúc này trở nên cực kỳ khủng bố, tựa như không thở nổi vậy, nhưng mà Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.

"Không đủ! Vẫn không đủ!"

Khóe miệng của Lý Hỏa Vượng trực tiếp rách đến tận mang tai, cả cái miệng há to hết cỡ hung hăng nhào về phía trước, gặm cả cái đầu của Thượng Quan Ngọc Đình vào trong miệng.

Khi Thượng Quan Ngọc Đình không còn động đậy, hoàn toàn tiêu tán, con mắt kia đã hoàn toàn sưng to hết cỡ, da đầu của Lý Hỏa Vượng rách ra gần như trong suốt.

“Ta...ta...ta thấy rồi!”

Khi Lý Hỏa Vượng cuồng loạn hét lên những lời này, đầu tiên đầu của hắn lại sưng lên một nửa, sau đó lại co lại bằng quả hạch đào và ầm một tiếng, đầu của Lý Hỏa Vượng nổ tung ra giống như pháo hoa vậy.

Trong khoảnh khắc này, thông qua rất nhiều bí mật của Thượng Cực Quán Khẩu, Lý Hỏa Vượng thấy được thứ đang ẩn nấp dưới thế giới này. Tất cả mọi thứ từng được bao quanh bởi mây mù đều trở nên vô cùng rõ ràng.

Bản thân chính là Hồng Trung. Thời điểm ban đầu khi Đấu Mỗ ban cho mình thân phận Hồng Trung thì mọi thứ trong quá khứ của mình cũng đã thay đổi rồi.

Quá khứ không đơn thuần chỉ là quá khứ. Khi Ti Mệnh thay đổi quá khứ của một người thì cũng đồng nghĩa với việc đã thay đổi tương lai của người đó!

Những người quan tâm đến quá khứ như vậy thì thật ra nói cho cùng, họ chính là đang cùng nhau tranh giành cho tương lai của mình! Ti Thiên Giám Tứ Tề nói không sai, có duyên cớ thì mới có nhân quả!

Nhưng Ti Mệnh này không phải là hoàn toàn tồn tại. Khi dấu vết tồn tại của họ bị xóa đi triệt để thì họ cũng biến mất.

Từ trong nơi u tối, Lý Hỏa Vượng nhìn trộm được một ít bí mật về sự ra đời và biến mất của Ti Mệnh. Hắn giống như đột nhiên hiểu được có chuyện gì xảy ra với Ti Mệnh.

Sau khi Lý Hỏa Vượng biết được những bí mật này, rất nhanh hắn đã có thể cảm nhận được có rất nhiều thứ ngoài bầu trời chú ý đế mình nhưng lúc này hắn cũng không để ý mấy.

Điều hắn quan tâm hơn cả là bản thân đã tìm được rất nhiều thông tin quý giá thông qua bí mật của Thượng Cực Quán Khẩu, trong đó có thông tin về cây quạt của Gia Cát Uyên lúc trước.

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu quỳ trên mặt đất nhìn vạn vật trên bầu trời:

“Đây là dự định của ngươi sao?”

Vào giờ phút này, hắn thấy con mắt Thần Sơn Quỷ mà Đấu Mỗ đã cướp được.

Trong đôi mắt che khuất bầu trời, hắn thấy bóng ngược của chính mình. Nếu như hắn trở thành Tâm Bàn của Đấu Mỗ, vậy thì Đấu Mỗ lúc này chính là bản thân trong tương lai.

Mà đây cũng là kế hoạch của nó, chỉ cần bản thân làm theo đúng kế hoạch của nó thì mình có thể giải quyết được nguy cơ lần này.

“Đầu tử đùa bỡn tương lai của ta, ta muốn trả thù thay cho chính bản thân mình.”

Về mặt logic dường như không có vấn đề gì cả.

Ngay khi ánh mắt hung bạo của Lý Hỏa Vượng càng ngày càng gần, thân thể của Lý Hỏa Vượng đột nhiên tách ra, những vết sẹo không biến mất kia dồn dập mở ra, nở rộ như những cánh hoa tươi vậy.

"Đau..đau quá."

Cơn đau dữ dội kéo Lý Hỏa Vượng trở lại, kéo khoảng cách giữa hắn và con mắt Thần Sơn Quỷ trên bầu trời kia càng ngày càng xa.