Nghe được lời tự giễu của Lý Hỏa Vượng, Ti Thiên Giám nhẹ gật đầu. Tay hắn vươn ra khỏi đạo bào màu đỏ rồi cởi nó ra, lộ ra áo choàng màu trắng bên dưới.
Chiếc áo choàng màu trắng không phải thứ gì khác mà là áo khoác dài màu trắng trên người Dịch Đông.
"Lý Hỏa Vượng? Lý Hỏa Vượng?"
Dịch Đông nắm chặt cây bút bi trong tay, búng tay vài lần trước mặt thiếu niên.
Môi trường trong nháy mắt thay đổi, Dịch Đông trước mặt cũng biến thành Ti Thiên Giám khoác đạo bào màu đỏ. Bốn phía xung quanh cũng lần nữa quay trở lại chiến trường tràn ngập mùi máu tanh trong không khí.
Nhưng sau một giây ngắn ngủi, Ti Thiên Giám thân hình cao lớn lại biến trở lại thành Dịch Đông, mà mùi máu tanh trong không khí cũng biến thành mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
"Lý Hỏa Vượng, có phải ngươi đã quên mất bản thân còn điều gì phải làm không?"
Lời của Dịch Đông khiến Lý Hỏa Vượng phục hồi tinh thần, hắn nhìn thấy bên trong phòng bệnh đặt một cái cầu trượt bằng sắt hình xoắt ốc. Cái cầu trượt này rất dài, gần như sắp chạm đến trần nhà.
Lý Hỏa Vượng vén chăn lên chậm rãi tiến lại gần cái cầu trượt hình xoắn ốc dưới cái nhìn chăm chú của Dịch Đông.
Một khắc sau, cái cầu trượt kia chợt biến thành Long Mạch của Cao Chí Kiên. Hắn vừa chuẩn bị bay đi nhưng một giây sau lại biến thành cầu trượt.
Lý Hỏa Vượng gãi gãi da đầu, kéo theo thân thể hư nhược trèo lên trên cầu trượt.
Cơ thể yếu ớt khiến Lý Hỏa Vượng làm một chuyện vốn rất đơn giản lại cảm thấy vô cùng khó khăn, đôi khi hắn không nắm chắc còn bị tuột xuống.
Tôn Hiểu Cầm ở bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được muốn chạy vào giúp đỡ, nhưng lại bị chồng mình giữ lại.
"Bác sĩ Dịch đang trị liệu thôi miên cho con trai chúng ta! Lúc này ngươi tuyệt đối không được đi vào làm phiền! Nghe lời bác sĩ!"
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng liếc nhìn họ một cái. Mẹ mình biến thành Binh Gia, cha mình biến thành Bạch Linh Miểu đang ngăn cản Binh Gia.
Lý Hỏa Vượng vất vả lắm mới leo lên đến được phía trên cùng của cầu trượt, sau khi Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh phát hiện không có gì cả, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bóng đèn tròn tiết kiệm năng lượng đang treo ngược trên trần nhà.
Lý Hỏa Vượng nửa ngồi xổm trên cầu trượt, vươn tay để tháo cái chụp đèn tiết kiệm năng lượng ra.
"Chuyện này không thể nào! Tuyệt đối không thể! Bây giờ ta là Long Mạch! Ta đang ở đâu, ở đâu mới là thật! Ngươi không thể khống chế được ta!”
Giọng nói của Cao Chí Kiên lộ ra sự không cam lòng mãnh liệt.
“Thật? Giả?”
Trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra một tia mê mang, hắn bắt đầu phân không rõ đâu là thật đâu là giả.
Chụp đèn tiết kiệm năng lượng bị mở ra, Lý Hỏa Vượng lấy viên quân bài mười tám mặt từ trong ngực mình ra.
Lý Hỏa Vượng lắp lại chụp đèn, nhìn viên quân bài trong tay ở chiếc đèn tiết kiệm năng lượng, trên mặt hắn dần dần nở một nụ cười.
Dịch Đông từ bậc thang phía bên kia của cầu trượt đi đến bên người Lý Hỏa Vượng. Ngay sau đó hắn vươn tay ra lấy con quân bài mười tám mặt trong tay Lý Hỏa Vượng cho vào túi áo khoác dài màu trắng của mình.
"Đi, chúng ta đi xuống trước."
Dịch Đông đỡ Lý Hỏa Vượng giẫm lên các bậc thang bước xuống cầu trượt, đưa hắn đến bên giường bệnh:
"Ngươi cảm thấy đợt điều trị này thế nào?"
Lý Hỏa Vượng quay đầu lại nhìn Cao Chí Kiên vẻ mặt hoài nghi đang xoa đầu phía xa, rồi lại đứng lên, có chút nghi hoặc lắc đầu:
"Ta cũng không thể nói ra được, nhưng ít nhất thì có vẻ như bây giờ rắc rối đã được giải quyết rồi."
“Lý huynh, cứu được Đại Tề chưa?”
Thân ảnh của Gia Cát Uyên đang dần tiêu tán lớn tiếng hỏi.
"Bệnh của ta hẳn là đã khá hơn rồi.”
Nghe vậy, trên mặt Gia Cát Uyên lộ ra vẻ nhẹ nhõm, hoàn toàn biến mất ở trước mắt Lý Hỏa Vượng.
“Vậy bây giờ cơ thể ngươi cảm thấy thế nào?”
Dịch Đông hỏi tiếp.
“Ta cảm thấy...ta cảm thấy dường như có thứ gì đó đang chồng lên nhau ở cả hai bên.”
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc nhìn hai cánh tay gầy như que củi của mình.
"Ừm, đây là hiện tượng bình thường. Điều này có nghĩa là phương pháp của ta có hiệu quả. Sau này nhớ uống thuốc đúng giờ, nếu phối hợp tốt thì sẽ mau chóng khỏe lại.”
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một nhóm bác sĩ xông vào, tấm tắc kinh ngạc chỉ chỉ trỏ trỏ vào Lý Hỏa Vượng.
Tôn Hiểu Cầm đẩy họ ra, vui mừng chảy nước mắt nhào lên người Lý Hỏa Vượng.
"Con trai, bệnh của con khỏi rồi! Ông trời ơi! Bệnh của con cuối cùng cũng khỏi rồi!"
---
Tầng hai khu giam giữ Bạch Tháp, ánh nắng sớm mai chiếu xiên qua khung cửa sổ vào trong phòng bệnh, mang đến sự ấm áp cho phòng bệnh lạnh lẽo.
“Con trai, con chậm thôi, cẩn thận bỏng, bỏng là đau lắm đấy.”
Dưới ánh mắt khích lệ của Tôn Hiểu Cầm, Lý Hỏa Vượng run run cầm nửa thìa cháo nhét vào miệng mình. Động tác bình thường, mà giờ đây Lý Hỏa Vượng lại làm khó khăn như vậy. Vì nằm trên giường lâu ngày, cơ bắp của hắn bị teo, tuy đã bắt đầu tập luyện phục hồi chức năng, nhưng không có hiệu quả nhanh như vậy.
“Con trai, hay là mẹ bón cho con nhé”.
Lý Hỏa Vượng khẽ lắc đầu từ chối:
“Không cần, bây giờ ta muốn cử động nhiều hơn, bất kể làm gì đều tốt cho sức khỏe.”
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu ở một bên thu tay lại.