Nhân cơ hội này, Bành Long Đằng tóm Lý Hỏa Vượng ném qua vị trí của Cao Trí Kiên.
Giống như Đại Tề, Lý Hỏa Vượng nắm chặt kiếm trong tay, thuận theo phần lưng của Cao Trí Kiên, tách hắn ta và long mạch, đâm lên l*иg ngực hắn lần nữa.
Quá trình vô cùng thuận lợi, Cao Trí Kiên không hề phản ứng lại.
Đúng lúc lưỡi kiếm lóe lên sát khí trong tay Lý Hỏa Vượng sắp đâm vào l*иg ngực của hắn, Cao Trí Kiên không hề phản kháng, khóe miệng khẽ nhếch lên, cất giọng chế nhạo nói:
“Muốn giết ta ư? Ngươi phải nghĩ kỹ đấy, nếu ta chết, long mạch của Đại Lương cũng xong đời!”
Khi cảm thấy lưỡi kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng nhích lên một tấc, Cao Trí Kiên cười lớn, không hề kiêng sợ ưỡn ngực đυ.ng lên đầu kiếm của Lý Hỏa Vượng.
“Hồng Trung à, chúng ta không phải binh gia, không cần thiết phải động đao động thương như vậy, Tọa Vong Đạo chúng ta ấy à, phải động não!”
“Người xem đi, thực lực của Tọa Vong Đạo không cao, đây là việc mọi người đều biết, ta cũng biết, nhưng tại sao ta phải đối dầu với các ngươi? Hiện giờ ta là long mạch, ta nhắm mắt đứng cho các ngươi giết, các ngươi cũng không dám, ha ha! Đó là động não.”
Đầu tử có thể không hề kiêng sợ đối phó với Lý Hỏa Vượng, nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng lại phải kiêng sợ thân phận hiện giờ của đầu tử, nhất thời bị người ta kiểm soát.
Thấy Lý Hỏa Vượng lại sắp bị Cao Trí Kiên tóm được, mấy ngón tay từ phía dưới bắn đến, giải vây cho hắn.
Lý Hỏa Vượng lùi đến chỗ đèn khổng minh vừa cúi đầu đã nhìn thấy một đám người mặc áo choàng màu đen đứng trên nóc nhà, hắn biết một người trong đó, đó là Túc Nhất, Túc Nhất của Áo Cảnh Giáo.
Không chỉ như vậy, các tông môn phái kỳ lạ đều vây lên, gần như đứng chật cả hoàng cung Thượng Kinh.
“Bành!” Mặt đất khẽ rung lên, một bóng hình khổng lồ từ nơi xa đi đến, đó là một bức tượng bồ tát được điều khắc từ một tòa núi lớn trước đây! Lúc này, hắn sống rồi!
Đúng lúc bồ tát khổng lồ chậm rãi hạ mình, nhìn chằm chằm Cao Trí Kiên bằng đôi mắt to hơn căn nhà, Cao Trí Kiên lại bật cười.
“Hahaha! Xem ra nhân vật lớn về rồi, ngươi muốn nhốt ta? Ngươi không lừa được ta đâu, đừng quên ta là Tọa Vong Đạo, Huyền Tẫn, ta đã lấy được thứ ta muốn, ngươi đến muộn rồi!”
Nói xong, Cao Trí Kiên lại há miệng, nhận lấy phần đuôi long mạch nuốt xuống, hắn há miệng thật to, không ngừng nuốt chửng các hoàng đế trên long mạch.
Hắn càng nuốt càng nhanh, càng nuốt càng vội, cuối cùng nuốt xuống cả long mạch, hoàn toàn biến mất tại chỗ.
Lúc này Lý Hỏa Vượng cũng rõ ràng cảm nhận xung quanh mất đi sự chân thật, đợi khi hắn phản ứng lại, ảo giác xung quanh bắt đầu nhanh chóng phai mờ.
Đợi khi hắn định thần lại, mình và Bạch Linh Miểu đã rơi xuống đất.
Xung quanh cũng không có nhiều người như vậy, ngoại trừ Ảo Cánh Giáo còn có Bạch Liên Giáo, tất cả vừa nãy đều là giả, đều là ảo giác của Ti Thiên Giám.
Ti Thiên Giám mặc áo choàng màu đỏ, lúc này đang quỳ một chân dưới đất, chữa trị cho Quốc sư Đại Lương bị thương nặng gần chết.
Màu đỏ ở chỗ vết thương trước ngực Quốc sư bị sáu ngón tay của hắn nhanh chóng lau đi, chỉ còn lại xám trắng.
“Nhân lúc ta tế thái miếu, đầu tử đã đánh lén ta! Nếu không phải lão phu còn chiêu khác, e là sẽ ở lại đây thật rồi!”
Hoàng Phủ Thiên Cương khéo miệng dính máu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đừng nói gì.”
Ti Thiên Giám lấy đi một mảng da màu vàng nhạt trên thi thể bên cạnh, dán lên chỗ vết thương biến thành màu đen trắng của Quốc sư.
Nhìn động tác ung dung thong thả của hắn, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu, phát hiện không chỉ có những thứ vừa nãy biến mất, còn có Cao Trí Kiên, long mạch của Đại Lương cũng biến mất!
“Đầu tử hắn đi đâu rồi? Tiếp sau hắn muốn lấy long mạch làm gì?”
Lúc này trong lòng Lý Hỏa Vượng rất loạn.
Nhưng không đợi hắn suy nghĩ, Hoàng Phủ Thiên Cương đứng lên đã giơ Tinh Túc Kiếm trong tay, chém về phía Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vừa nhấc kiếm lên, bỗng nhiên hoa mắt, hắn và Quốc sư Đại Lương đã ngồi mặt đối mặt bên một chiếc bàn.
“Thiên Cương, ngươi thực sư cảm thấy bây giờ là lúc nội chiến à?”
Ti Thiên Giám chậm rãi ngồi một bên nói.
“Chính hắn đưa người tới! Chuyện gì cũng liên quan đến hắn! Người này và đầu tử là đồng bọn! Không diệt trừ tai họa này, chẳng lẽ còn giữ lại đón năm mới à?”
Hoàng Phủ Thiên Cương tức giận đập bàn.
---
Nghe thấy lời như vậy của Quốc sư, cơn lửa giận sớm đã dồn nén trong lòng của Lý Hỏa Vượng lập tức bùng lên.
“Ngươi nói ta đáng nghi! Vậy ta còn nói ngươi bất thường đấy! Trước đây Cơ Lâm có vấn đề, ngươi không kiểm tra ra đã đành, Cao Trí Kiên có vấn đề, ngươi cũng không kiểm tra ra! Quốc sư như người làm bằng bùn hả? Hay là...lời của đầu tử trước đó là thật! Thực ra ngươi là gián điệp được hắn gài trong cung.”
Vốn dĩ kế hoạch của Gia Cát Uyên không vấn đề! Cao Trí Kiên là hoàng đế Đại Tề, rõ ràng có thể giúp Đại Lương kéo dài long mạch.
Nếu không phải Quốc sư năm lần bảy lượt gây ra sơ suất cứ như giúp đầu tử, thì cục diện sẽ không rơi vào bước đường này!
Nghe Lý Hỏa Vượng nói như vậy, Hoàng Phủ Thiên Cương nổi giận đứng bật dậy, đưa tay đang định móc ra trong tay áo, Ti Thiên Giám ở một bên đưa tay lau một cái về phía l*иg ngực của hắn, vết thương vừa nãy xuyên qua có thể hắn lại trở về trên người hắn.