Cao Trí Kiên đang hành hạ Lý Hỏa Vượng tạm thời buông hắn xuống, cả cơ thể rồng cuộn lại, lao về phía đèn khổng minh.
Đây là cơ hội tốt để bỏ chạy, huyệt thái dương của Lý Hỏa Vượng bùng lên, Bành Long Đằng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hai tay tóm long trảo cố gắng tách ra, Lý Hỏa Vượng với toàn thân chồng chất vết thương bất lực rơi trượt xuống đất.
Đúng lúc cơ thể rơi tự do ở không trung, Lý Hỏa Vượng bỗng phát hiện hình như mình hoa mắt, một cô gái tà áo trắng bay bay như tiên nữ dẫm không trung đi về phía mình, hơn nữa người đó sao mà quen mặt đến thế.
Cùng với hai tay người đó khẽ run lên, dải tơ dài bay đến, nhẹ nhàng quấn lấy Lý Hỏa Vượng sắp rơi xuống, kéo về phía chỗ đèn khổng minh.
Giống như chỗ vết thương của Lý Hỏa Vượng được nhẹ nhàng bôi thuốc cao mỡ heo, lập tức hắn cảm thấy cơn đau nhanh chóng biến mất, dường như có cảm giác lâng lâng nằm trên bông.
Khi Lý Hỏa Vượng định thần lại, phát hiện mình nằm trong lòng một cô gái, trong lòng Bạch Linh Miểu.
“Miểu Miểu?”
Lý Hỏa Vượng có chút xa lạ nhìn cô gái trước mặt.
Lúc này ở giữa đôi lông mày nàng vẽ một đóa hoa sen, trên khuôn mặt thanh tú trắng ngần không vui không buồn, đôi mắt cũng bị quấn dải lụa màu trắng dài.
“Miểu Miểu! Đúng là ngươi rồi!”
Lý Hỏa Vượng kích động ôm lấy nàng, Bạch Linh Miểu hơi chần chừ, cuối cùng hai tay vẫn ôm bên hông hắn.
“Thời gian này ngươi đã đi đâu? Làm ta lo lắng muốn chết!”
Lý Hỏa Vương ôm chặt Bạch Linh Miểu, dường như sắp nhét nàng vào trong lòng mình.
“Lý sư huynh, chẳng phải ta đã gửi cho ngươi một lá thư à? Ngươi không nhận được ư?”
Bạch Linh Miểu vẫn cất giọng nhẹ nhàng, nhưng không có chút ấm áp.
Nghe thấy lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng sững lại, nhìn lên Cao Trí Kiên đã dỡ bỏ hết hơn nửa số đèn khổng minh trên không trung.
“Hồng Trung à, ta đã nói gì chứ, ta đã nói ta không bắt cóc cô gái của ngươi thì là không bắt cóc, chúng ta là Tọa Vong Đạo, làm chuyện bắt cóc như này, thật có lỗi với sư tổ.”
“Nhưng he he, đừng quên ngành nghề của chúng ta, cho nên ta có thể lừa ngươi, khiến ngươi cho rằng ta bắt cóc nàng.”
“Nhưng không thể trách ta, là tự người nghĩ vậy, thực ra ta không làm gì hết, hehehe!”
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
“Chẳng phải ngươi tự xưng trước nay chỉ dùng lời nói thật lừa người sao? Đây là lời nói thật của người hả?”
“Hahaha! Lời của Tọa Vong Đạo mà ngươi cũng tin? Hahaha!”
Đầu tử điên cuồng cười lớn trong không trung.
----
Cao Trí Kiên vẫn cười lớn trong không trung, như một con rồng cuộn tròn trên bầu trời.
Trong lúc hắn cười lớn, đèn khổng minh hoa sen trên bầu trời kéo đến càng nhiều hơn.
“Chốc nữa đánh nhau, ngươi đưa Lý Tuế rời khỏi đây trước, về thôn Ngưu Tâm đợi ta.”
Lý Hỏa Vượng nhìn Cao Trí Kiên ở phía xa, lấy ra dụng cụ hành hình định rạch bụng của mình.
Nhưng một cánh tay băng lạnh lại giữ bàn tay cầm dụng cụ hình hành của Lý Hỏa Vượng. Bạch Linh Miểu dịu dàng nói:
“Lý sư huynh, sau này ngươi không cần phải như vậy, bây giờ ta có thể giúp được ngươi.”
“Bạch Liên Giáo, hahaha, dựa vào đám phế vật các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta?”
Nhìn thấy hoa sen trắng trên đầu Bạch Linh Miểu và đèn khổng minh xung quanh, Lý Hỏa Vượng biết trong thời gian nàng rời đi, chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tuy rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nguy cơ lớn trước mắt khiến Lý Hỏa Vượng không có thời gian hỏi những chuyện nhỏ nhặt này.
“Những người này đều nghe lời của ngươi à?”
Lý Hỏa Vượng nhìn sang Bạch Linh Miểu hỏi.
“Ừm, đều nghe theo.”
Bạch Linh Miểu trả lời rất dứt khoát.
“Vậy được, chốc nữa ngươi thử xem có thể bảo những người này khống chế Cao Trí Kiên một lúc không.”
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi nhìn sang Cao Trí Kiên ở phía xa, nắm chặt kiếm trong tay.
Hồi nhỏ hắn đã tự chém một lần, vậy thì lớn lên mình cũng có thể chém lần nữa.
Giữa đèn và đèn, tín đồ Bạch Liên mặc yếm giấy ngồi khoanh chân trên không trung, vũ khí sắc bén nửa hình tròn đâm xuyên cằm của họ, các loại hồ lô đồng bị móc treo bên thùy tai bọn họ.
“Lên Hương Thần!”
Cùng với tiếng hô của Bạch Linh Miểu, những người này cùng lấy ra Cứ Xỉ Đao bên hông ra gõ lên trán của mình.
“Đạo do tâm học, tâm giả hương truyền. Hương nhiệt ngọc lô, tâm tồn đế tiền. Chân linh hạ phán, tiên bái lâm hiên. Lệnh thần quan cáo, kính đạt cửu thiên. Cầu nguyện mong muốn, ban như lời…”
Tiếng niệm chú ong ong vang lên, lấn át hết tất cả âm thanh xung quanh.
Cao Trí Kiên cuộn cơ thể thon dài, hoàn toàn không coi đèn Khổng Minh Liên Hoa bao quanh mình ra gì, thậm chí trong mắt hắn còn có vẻ chế nhạo, dường như muống trêu đùa những người trước mắt này.
“Xin mời thiên gia đáp lại, xin lời vạn gia hiển linh, đệ tử một lòng cúi lạy ba bái xin mời, bái mời Hương Thần giáng xuống, nâng cơ thể và mặt của đồng tử lên, nâng đỡ đồng tử lên tiếng, lên tiếng chỉ điểm nói rõ, thần binh cấp bách như đạo luật!”
Những người này niệm xong, nắm chặt Cứ Xỉ đao dính máu trong tay, chỉ mạnh vào Cao Trí Kiên ở phía xa.
Trên khuôn mặt Cao Trí Kiên dường như xuất hiện một khuôn mặt khác, cơ thể dài của hắn bỗng nhiên dừng tại chỗ, hương đàn hương của chùa tự lan ra.
Bạch Liên Giáo lại mời thần đến trên người Cao Trí Kiên, Lý Hỏa Vượng cũng không ngờ tới.