Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 895: Tâm Bàn




Hoàng Phủ Thiên Cương đang định xử lý Lý Hỏa Vượng lập tức như bị rút linh hồn, đau khổ ôm vết thương trực tiếp mềm nhũn trên ghế thái sư.

“Được rồi, chuyện này dừng tại đây, ta bảo đảm thay các ngươi, các ngươi đều không thông đồng với Tọa Vong Đạo, chuyện này không chỉ là thủ đoạn của một đầu tử, đầu tử của Đại Tề và Đại Lương cùng bàn tính kế hoạch, Quốc sư không nhìn thấu cũng rất bình thường….”

Cảm nhận được bầu không khí như kiếm rút cung giương bớt căng thẳng, Lý Hỏa Vượng cũng biết điều không nói thêm nữa.

Hiện giờ lúc này không phải là lúc cãi cọ với Quốc sư, đầu tử bỏ chạy đó là mới là rắc rối lớn, long mạch liên quan đến cả thế giới Đại Lương. Chẳng may đầu tử định làm gì long mạch, thì e là cả thiên hạ sẽ rơi vào cảnh sinh linh lầm than.

“Nói đi, sau khi ta rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng nặng nề của Ti Thiên Giám chậm rãi vang lên.

Lý Hỏa Vượng nhìn Quốc sư Đại Lương sắc mặt xám xịt không nói một lời, cất giọng bình tĩnh nói lại một lượt nguồn gốc sự việc với Ti Thiên Giám.

Hắn chậm rãi kể, trong điện cũng dần đông người hơn, Bạch Linh Miểu và cả đám người Túc Nhất cũng đi vào, còn có một đạo sĩ gầy như trúc tay cầm phất trần với vẻ mặt âm trầm.

Sau khi Lý Hỏa Vượng kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra một lượt, trong điện vô cùng yên tĩnh, không ai nói gì.

Lý Hỏa Vượng nhìn sang Ti Thiên Giám, nhìn bóng đen mơ hồ bên trong áo choàng rộng của hắn, lúc này hắn bỗng có cảm giác giường như bên trong vốn không có thứ gì.

Đúng lúc này, Ti Thiên Giám bỗng nhiên đứng lên:

“Hiện giờ đầu tử cướp đi long mạch Đại Lương, vậy ta nói ngắn gọn thôi, các vị đều hiểu ý nghĩa của long mạch, mục đích của chúng ta là cướp long mạch về.”

“Cho nên sau đây các vị đều nghe dặn dò của ta, được không?”

Tuy lời này là câu hỏi, nhưng dường như là ra lệnh.

Làm bất cứ việc gì cũng cần một thủ lĩnh, bất luận là thân phận hay thực lực, Ti Thiên Giám đều có tư cách nói câu này.

“Ti Thiên Giám đại nhân, nghe theo ngươi không vấn đề, nhưng trước khi hành động, có thể nói cho ta biết, đầu tử này cướp long mạch, rốt cuộc muốn làm gì? Ta cũng không thể không biết gì, mù quáng hành động mà không có đầu mối chứ?”

Những lời đầu tử hét lên với trời trước đó, Lý Hỏa Vượng luôn cảm thấy trong đó bao hàm rất nhiều thông tin có ích, nhưng hắn không phân biệt ra được.

Ti Thiên Giám không nói gì, mà lặng lẽ nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng, nhìn rất nghiêm túc, bỗng nhiên tầm mắt của hắn liếc sang Bạch Linh Miểu yên lặng đứng phía sau Lý Hỏa Vượng và Áo Cảnh Giáo im lặng không lên tiếng bên cạnh.

“Hắn muốn thoát khỏi mình trở thành tâm bàn của Đấu Mỗ, vậy nên mượn vận khí của Đại Lương cố cưỡng cắt đứt liên hệ với Đấu Mỗ m Dương.”

Giọng nói nặng nề vang truyền ra từ trong áo choàng màu đỏ.

“Rốt cuộc tâm bàn là gì?”

Lý Hỏa Vượng không nhịn được lên tiếng hỏi, hắn đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi, trong đầu hắn, tất cả mọi thứ của thế giới này luôn mơ hồ, vô cùng khó chịu.

“Tâm bàn là nhân duyên của Ti Mệnh.”

Đạo nhân cao gày vẫn luôn lắng nghe, im lặng không nói bỗng nhiên lên tiếng.

“Nhân duyên?”

“Đúng thế, nhân duyên, ti mệnh phải có nhân duyên, mới có thể có nhân quả, nếu ti mệnh không có nhân duyên, vậy thì bọn họ cũng sẽ không tồn tại.”

“Vậy rốt cuộc nhân duyên là gì? Có thể đừng chơi câu đố với ta được không? Nói thẳng ra!”

Tất cả phải có nhân mới có thể có quả, Ti Mệnh cũng vậy, nhân duyên là quá khứ, tâm bàn chính là quá khứ của ti mệnh, nếu nói những ti mệnh nắm giữ thiên đạo là cây khổng lồ, thì tâm bàn chính là hạt giống.”

“Tiểu sinh là tâm bàn, chữ bàn này có nghĩa cả đời tiểu sinh đã định sẵn gắn liền với Tam Thân Cựu, bất luận sống chết.”

Những lời trò chuyện với Gia Cát Uyên trên Hạnh Đảo bỗng nhiên nhảy vụt ra trong đầu Lý Hỏa Vượng.

“Tâm Bàn là hạt giống của Ti Mệnh? Cũng có nghĩa là, hạt giống cùng tồn tại với cái cây sau khi trưởng thành? Cho nên Tam Cựu Thân đó chính là Gia Cát Uyên?”

Cơ thể Lý Hỏa Vượng bỗng run lên.

“Không đúng! Gia Cát Uyên đã là tâm bàn của Tam Thân Cựu, ngươi nói tâm bàn là quá khứ của ti mệnh, nhưng Gia Cát Uyên đã chết rồi! Há chẳng phải nói bây giờ Tam Thân Cựu cũng không tồn tại ư?”

Lý Hỏa Vượng hơi kích động chỉ ngón tay vào cột nhà.

“Ha ha ha, thiên hạ lớn như vậy, ai nói với ngươi, bọn họ chỉ có một tâm bàn, để đề phòng bất trắc, bọn họ lựa chọn kỹ càng rất nhiều tâm bàn, hơn nữa có lúc những tâm bàn này còn bị ti mệnh mang ra sử dụng.”

“Tâm bàn là quá khứ của ti mệnh, cũng sẽ bị ti mệnh ảnh hưởng, đây cũng là lý do tại sao đầu tử muốn cố thoát khỏi tâm bàn của mình, cho nên ta đoán Gia Cát Uyên sai lầm dẫn đến ngẫu nhiên giúp đầu tử, thực ra không phải hắn bị lừa, cũng không phải hắn là chính nhân quân tử, mà là Tam Thân Cựu cấp trên của hắn muốn giúp…”

“Khụ..khụ!”

Một tiếng ho nhẹ của Ti Thiên Giám đã ngắt lời đạo sĩ đó.

“Đây là Chính Bá Kiều, Ti Thiên Giám của Tứ Tề.”

Thấy những người khác đều nhìn sang mình, Chính Bá Kiều thản nhiên gật đầu, vung phất trần: “Theo học Phương Tiên Đạo, chư vị từ bi.”