Ngay khi hắn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, một giọng nói rùng rợn vang lên bên tai hắn:
“Con à.”
“Đan Dương Tử trở lại rồi?”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang thất thần, Đan Dương Tử tam hoa quán đỉnh lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trước mặt hắn.
"Không đúng! Đây là giả! Đầu Tử vẫn chưa chết! Hắn dính vào người ta rồi!"
Lý Hỏa Vượng nghĩ tới đây liền lấy ra thanh kiếm Tử Tuệ cắm vào trong người mình, bắt đầu lật tìm.
“Hahaha, Hồng Trung à. Chơi được rồi, ngươi nghịch ngợm thật đấy.”
Khóe miệng Lý Hỏa Vượng bất giác bắt đầu nói chuyện.
"Muốn cơ thể của ta đúng chứ? Được! Ta cho ngươi muốn này!"
Lý Hỏa Vượng rút một cái móc câu ra khỏi túi hình cụ, móc vào xương bả vai của mình rồi chợt dùng sức kéo một cái.
"A, Hồng Trung, ngươi nhẹ một chút. Ngươi làm ta đau quá.”
So với Lý Hỏa Vượng muốn dùng nỗi đau để ép Đầu Tử ra ngoài thì thủ đoạn của quốc sư Đại Lương lại đơn giản và thô bạo hơn rất nhiều.
"Mây bay qua lại gấp gáp! Rồng sấm đen bay trong mưa! Tiên hỏa tốc đang rất gấp! Thiên Lôi mau mau cứu!!”
Sấm sét trên đỉnh đầu Lý Hỏa Vượng bắt đầu cuồn cuộn, ông ta thậm chí còn không có ý nương tay. Ông ta định trực tiếp mang Lý Hỏa Vượng ra để cho sấm sét đánh vào Đầu Tử.
Thấy Hoàng Phủ Thiên Cương định làm thật, Đầu Tử không dám đánh cược. Thi thể bị cắt thành hai nửa thân trên đang nằm trên mặt đất đột nhiên lại tự mình đứng dậy chạy về phía cửa đông. Mà giọng nói bên tai của Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn biến mất.
Khi đôi chân của tiểu thái giám lắc lư nhanh chóng, phần đầu của Đầu Tử bị cắt làm đôi lắc lư lên xuống như quả trên cây vậy.
Hai cái miệng chỉ còn lại một nửa, ngươi một chữ ta một chữ bắt đầu nói ra:
“y da, lão nát rượu, ngươi thật sự tới sao? Đừng quên ngươi có được vị trí ngày hôm này cũng có một phần công lao của ta đó.”
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Hỏa Vượng bắn tới, Hoàng Phủ Thiên Cương hời hợt nói một câu:
"Giống như những lời mà hắn vừa nói với ngươi đều là gạt người cả, đừng có bị Tọa Vong Đạo lừa.”
Dứt lời, hắn liền cầm kiếm Tinh Túc trong tay bắt đầu làm phép, cuồng phong nổi lên trong không trung, sấm sét cuồn cuộn.
“Đoàng~!” Một tia sét màu tím lập tức bổ xuống. Lần này cơ thể của Đầu Tử không chỉ phần thân trên bị chia thành hai nửa mà ngay cả phần thân dưới cũng bị chém thành đôi.
Nhưng cho dù như vậy, tên Đầu Tử quỷ dị kia vẫn có thể di chuyển, cơ thể bị chia thành hai nửa của hắn cứ xiêu vẹo sang hai bên trái phải mỗi nửa đi một ngả.
Tuy nhiên, quốc sư Đại Lương không để ý đến nửa bên trái. Ông ta dẫn thiên lôi đánh vào nửa bên thân phải của Đầu Tử.
Lý Hỏa Vượng thấy vậy liền tăng nhanh tốc độ đuổi theo nửa còn lại. Hắn không muốn đến nước này rồi mà còn để cho Đầu Tử trốn thoát được.
"Hồng Trung, ngươi đến rồi à? Khoảng thời gian trước ta có đến Phượng Dương Lâu, chiêu bài nhất phẩm của họ hương vị thật sự rất tuyệt. Chậc chậc chậc, lần sau ngươi nhất định phải dẫn theo Bạch Linh Miểu tới nếm thử.”
“Đi chết đi!”
Lý Hỏa Vượng dùng sức vung thanh Cốt Kiếm của mình lên, một khe nứt nghiêng nghiêng bay về phía Đầu Tử.
Nửa người trên của Đầu Tử xiêu vẹo dễ dàng né tránh:
"Ngươi như vậy là không được, có biết không? Lỗ hổng ngày của ngươi mở lớn hơn một chút, thì ta có thể trốn đến Đại Tề rồi. Nhỡ mà như vậy thì những chuyện mà trước đây ngươi làm há chẳng phải là uổng công rồi à?”
Vừa nói xong lời này, hắn đau đớn kêu lên một tiếng, chớp mắt liền ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ cảm thấy l*иg ngực của mình đau đớn như bị kim châm muối xát vậy.
"Này, sao ngươi lại dùng trò lừa bịp của tên điên Áo Cảnh Giáo, ta đau thì không phải chính ngươi cũng đau sao? Thật đúng là không thể thích nổi những người khoa tay múa chân như ngươi được.”
Đầu Tử run rẩy đứng lên, dùng một con mắt nhìn Lý Hỏa Vượng đứng trước mặt đang cầm xương sườn cắm vào ngực mình.
"Làm sao vậy? Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ngươi có thể giết ta sao? Cho dù ta chỉ có một nửa thì ngươi cũng không làm được đâu.”
"Không thử thì làm sao mà biết được? Vả lại ta cũng không cần phải giết ngươi, ta chỉ cần ngăn ngươi lại là được rồi!"
Cơ thể không đầu của Bành Long Đằng từ từ hiện lên bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
Ngay thời điểm chỉ cần chạm vào là nổ ngay, một mũi tên dài màu vàng sẫm đột nhiên xuất hiện trên đầu Đầu Tử, trực tiếp mang hắn bay ra ngoài.
Thời điểm Đầu Tử nặng nề rơi xuống đất, lúc này cuồng phong đuổi sát phía sau mới đuổi tới kịp, thổi cho Lý Hỏa Vượng gần như đứng không vững.
Ngay sau đó, năm mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn ra, đóng chặt Đầu Tử xuống đất:
"Ban ngày ban mặt mà dám cả gan vào trong cung làm càn, ngươi thật sự cho rằng Đại Lương ta không có ai sao? Hửm?”
Giọng nói thô lỗ vang lên bên trái Lý Hỏa Vượng. Hắn nghiêng đầu nhìn lại thì phát hiện một vị Binh Gia già dặn mặc trọng giáp cưỡi một con ngựa cao lớn chạy về phía bên này.
Người này vừa động một cái, thậm chí Lý Hỏa Vượng cũng có cảm giác bầu không khí xung quanh cũng di chuyển theo hắn. Đây là Binh Gia, hơn nữa không phải là loại trung lưu như Bành Long Đằng. Khí thế này nói không chừng là Binh Gia có sức mạnh mạnh nhất Đại Lương!
Hơn nữa không chỉ có một người như vậy. Tổng cộng có sáu người cưỡi ngựa từ bốn phương tám hướng chạy lại. Rõ ràng động tĩnh ở trong hoàng cung lớn như vậy nên đã thu hút những người khác tới.