Đây là một tên tiểu thái giám, sau khi hắn cùng với cha nuôi của mình thắp hương trong phòng bảo bối liền cung cung kính kính đi theo ra ngoài.
Khi thấy đại điện trang nghiêm bên ngoài, Lý Hỏa Vượng lập tức phản ứng lại, đây chính là hoàng cung Đại Lương! Tiểu thái giám kia là một Đầu Tử!
Lý Hỏa Vượng chợt mở mắt ra, lập tức hắn cảm thấy thân thể có chút run rẩy. Góc nhìn đó không hề biến mất đi mà chồng lên góc nhìn của chính mình!
Mọi thứ từ hai góc nhìn chồng lên nhau, trông rất hỗn loạn, nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng không thể quan tâm được nhiều như vậy, hắn hỏi quốc sư:
"Đầu Tử ở trong cung! Hắn là một tiểu thái giám đang chuẩn bị cho lễ đăng cơ! "
"Haha, thật hiếm lạ, thứ này thế mà thật sự hữu dụng.
Hoàng Phủ Thiên Cương lộ rõ vẻ vui mừng, tay trái ông ta rút thanh kiếm Tinh Túc từ trong ống tay áo ra.
“Đi!”
Quốc sư Đại Lương ném thanh kiếm của mình lên, dùng sức đá mạnh lên chuôi kiếm một cái, cả thanh kiếm mang theo tàn ảnh bay về phía bắc.
Nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa xong, Hoàng Phủ Thiên Cương nắm lấy cổ áo Lý Hỏa Vượng lại, giẫm chân lên tán cây vài lần. Ông ta đuổi kịp thanh kiếm kia rồi cứ như vậy giẫm lên thân kiếm.
Ông ta mang theo Lý Hỏa Vượng giẫm lên thanh kiếm bay nhanh về phía Thượng Kinh.
Dưới sự thay đổi của hai góc nhìn, hơn nữa Lý Hỏa Vượng cảm giác cả người mình không được thăng bằng khiến cho hắn cảm thấy mơ mơ hồ hồ.
Tuy nhiên, cảm giác này nhanh chóng yếu đi rất nhiều. Lý Hỏa Vượng đã có chút thích ứng với sự thay đổi của hai thị giác rồi.
Cũng vào lúc này, hai người đã đi đến Thượng Kinh.
"Quốc sư! Đầu Tử chạy rồi, hắn biết ngươi tới rồi!"
"Hừ! Hắn chạy không thoát đâu!"
Quốc sư dùng chân giẫm lên chuôi kiếm, trong nháy mắt thanh kiếm Tinh Túc kia bay vào trong tay ông ta.
Khi ông ta giơ thanh trường kiếm lên không trung, một tiếng sấm ầm vang.
Thiên lôi đánh vào mấy chục tòa pháp đàn xung quanh, mấy cuốn kinh văn màu tím sớm đã được chuẩn bị xong bị thiên lôi đánh dẫn lửa.
---
"Thiên Thương Ngũ Lôi vô lượng binh chạy sấm chớp chói lọi trời đất!!”
Cùng với một tiếng sấm nổ ầm chói tai, năm tia sét màu tím từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh lên nóc cung điện.
Cung điện nguy nga lộng lẫy bị tia sét màu tím bao phủ lấy, không lâu sau thì biến thành một đống than.
Trước đây khi họ giao chiến với Tọa Vong Đạo, mình cũng vừa lúc rời đi. Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng biết được sức mạnh thực sự của quốc sư Đại Lương.
Đống than củi do cung điện hình thành bắt đầu đổ ập xuống dưới sức nặng của những mái ngói trên nóc nhà, từ trong đám than đen liên tục rơi xuống, một bóng người chui ra bỏ chạy, đó là một tiểu thái giám yếu ớt, trên khuôn mặt cháy đen của hắn tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng khi hắn vừa đi đến quảng trường nơi gạch văng tung tóe, quốc sư Đại Lương tay cầm kiếm Tinh Túc vừa vặn từ trên trời giáng xuống, chặn trước mặt hắn.
Tiểu thái giám lắp bắp nói gì đó trong miệng, cơ thể hắn lắc người một cách cực kỳ kỳ quái, tránh thoát một khe nứt bay tới từ phía sau.
Khi hắn thấy Lý Hỏa Vượng cầm Cốt Kiếm với vẻ mặt dữ tợn, trên mặt hắn đột nhiên nở một nụ cười:
"Hóa ra là ngươi à, ta còn nói xảy ra chuyện gì nữa chứ. Này, lần này làm không tệ, có thời gian ta mời ngươi ăn cơm.”
Lý Hỏa Vượng lần nữa dùng sức vung mạnh kiếm về phía hắn rồi nói với Hoàng Phủ Thiên Cương bên cạnh:
“Quốc sư đại nhân! Tuyệt đối không được tin lời nói bậy của Tọa Vong Đạo!! Hắn đang ly gián hai người chúng ta đó!”
Mà giờ phút này, Hoàng Phủ Thiên Cương lại có vẻ lạnh lùng khác thường, mắt nhìn chằm chằm vào Đầu Tử:
“Ngươi thật sự cho rằng hoàng cung Đại Lương này là nơi nói đến là đến nói đi là đi à? Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!”
Tiểu thái giám kia vén da mặt mình lên, một viên Đầu Tử không ngừng thay đổi điểm số hiện ra trước mặt họ:
“Đến thì cứ đến đi, con người sớm muộn gì cũng phải chết, chết sớm hay muộn cũng như nhau cả thôi, nhưng mà~ khà khà khà~ chuyện của ta đã làm xong rồi.”
Nói xong, Đầu Tử nhìn Lý Hỏa Vượng:
"Hồng Trung ơi Hồng Trung à, ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi tìm được ta sao? Đó đều là do ta để cho ngươi tìm thấy ta đó. Mỗi một bước đi của ngươi đều nằm trong tính toán của ta hết rồi.”
"Bớt chiêu trò lại đi! Lão tử chuyên giết Tọa Vong Đạo! Loại chuyện lừa gạt như này ta thấy nhiều rồi! Ai là Hồng Trung cơ chứ? Ngươi đừng hòng lừa được ta!”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng xách kiếm lao tới.
Đầu Tử không những không tránh né ngược lại còn nhào vào Lý Hỏa Vượng, trực tiếp mở l*иg ngực ra đón lấy thân kiếm, thanh kiếm nhuốm máu từ phía sau lưng Đầu Tử chui ra ngoài.
Bởi vì dựa rất gần nên thậm chí Lý Hỏa Vượng có thể ngửi thấy mùi than trên người Đầu Tử.
“Chết đi!”
Lý Hỏa Vượng đẩy chuôi kiếm, dùng sức đẩy Đầu Tử lui về phía sau. Một hàm răng trắng giương ra hung hăng cắn lên trên mặt Đầu Tử, thậm chí còn gặm một miếng da lẫn thịt lớn.
Ngay sau đó, hai tay hắn phát lực nắm lấy chuôi kiếm chợt nhấc lên phía lên, trực tiếp chém phần thân trên của Đầu Tử thành hai nửa.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển nhìn thi thể trên mặt đất, bàn tay nắm chuôi kiếm của hắn khẽ run lên.