Khi họ đến gần, bên tai Lý Hỏa Vượng thậm chí bắt đầu xuất hiện huyễn thính. Hắn nghe thấy tiếng chém giết của binh lính, ngửi thấy mùi máu tanh, thậm chí tâm tình trở nên có chút cáu kỉnh.
Khi họ tập trung xung quanh Đầu Tử, luồng sát khí ngất trời kia gần như ngưng tụ thành thực thể, đến nỗi Lý Hỏa Vượng cảm thấy trước mặt mình có một bức tường, và mùi máu tanh trên người họ nặng hơn rất nhiều so với Lý Hỏa Vượng.
"Tới Diêm Vương điện rồi thì đừng có quên nói là Trương gia gia giết ngươi!"
Một vị lão tướng quân trên mặt có ba vết sẹo sâu run rẩy giơ trọng giản xuất hiện bóng chồng trong tay lên đập vào Đầu Tử không thể nhúc nhích trên mặt đất.
“Chờ một chút!”
Khi thấy trọng giản sắp nện lên người Đầu Tử chợt dừng lại, sáu lão tướng quân Binh Gia và Lý Hỏa Vượng cùng nhau nhìn về phía quốc sư nói ra lời này.
“Trước hết để cho lão phu hỏi mấy câu đã rồi giết sau cũng chưa muộn.”
Hoàng Phủ Thiên Cương chắp tay sau lưng đi tới.
Nghe thấy quốc sư nói muốn nói chuyện với Đầu Tử, trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt khẩn trương hơn cả lúc nãy.
Đều là Tọa Vong Đạo, nhưng hắn lại biết rõ được ưu nhược điểm của Tọa Vong Đạo. Ai cũng biết năng lực giao thủ chính diện của Tọa Vong Đạo không tốt, nhưng cũng coi thường sở trường mê hoặc lòng người của họ. Nếu như mở miệng nói chuyện với hắn thì đó chính là sân nhà của Đầu Tử!
“Quốc sư đại nhân, hay là mau chóng giết Đầu Tử đi! Tránh gây thêm rắc rối!”
“Lão phu ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm nữa đó. Ta làm việc còn cần ngươi phải dạy sao?”
Hoàng Phủ Thiên Cương trừng mắt nhìn Lý Hỏa Vượng một cái rồi đi về phía Đầu Tử bị vây khốn.
Hắn vừa rời đi, ảo giác Tọa Vong Đạo liền đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng nháy mắt ra hiệu nói:
“Người anh em, ngươi có cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái không? Ngươi nói coi có phải lão già này thật sự nợ nhân tình của lão đại chúng ta không? Cho nên hắn mới nhân cơ hội này dự định trả nhân tình.”
Lý Hỏa Vượng sửng sốt một chút rồi lập tức phản ứng lại, lạnh lùng nhìn hắn:
"Đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn giúp Đầu Tử lừa gạt ta? Được, ngươi cứ nói những lời này đi, chờ đến tối bị ta rút gân cốt ra đi!!”
"Này! Ngươi người này là có chuyện gì vậy. Ta đây là đang giúp ngươi tính toán, tính toán mà. Lòng tốt mà bị coi thành lòng lang dạ thú.”
Lý Hỏa Vượng căn bản không thèm nghe đối phương giải thích chút nào, hắn nhìn Gia Cát Uyên nói:
"Gia Cát huynh, nếu ta dùng ngươi Hư Tu Chân trong một thời gian ngắn thì ngươi có thể sẵn sàng giải quyết Đầu Tử không?”
"Lý huynh, cũng sắp bước một chân vào cửa rồi, đừng nóng vội quá. Tội gì làm bại lộ thân phận Tâm Tố của ngươi, đi, chúng ta trước tiên đi xem quốc sư kia muốn hỏi Đầu Tử cái gì.”
Nói rồi Gia Cát Uyên đi theo Hoàng Phủ Thiên Cương về hướng đó. Khi đến gần quốc sư Đại Lương thì dường như hắn cảm nhận được gì đó, nhìn sang bên trái mình một chút, nhướn mày một cái rồi đi tiếp về phía trước.
Nhìn bóng lưng của hai người họ, Lý Hỏa Vượng đang đứng tại chỗ nhanh chóng thay đổi thần thái.
“Hồng Trung lão đại, nhất định là tiểu tử này có chuyện gì đó giấu ngươi.”
Ảo tưởng Tọa Vong Đạo lại đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng nói.
"Câm miệng! Cần ngươi nói à! Ngươi ngại rút gân rút xương không đủ cho ngươi hưởng thụ sao? Hay là ngươi muốn bị lăng trì?"
Lý Hỏa Vượng nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, đi theo họ về phía bên kia.
Chờ đến khi Lý Hỏa Vượng khó khăn lắm mới đi đến được bên cạnh họ, quốc sư đã bắt đầu hỏi rồi:
“Nói đi, ngươi trốn ở trong cung làm cái gì? Lão phu sớm đã theo dõi ngươi rất lâu rồi, vốn cho rằng có thể câu được những tên Tọa Vong Đạo còn lại nhưng lại chẳng thấy ngươi có động tĩnh gì.”
“Hahaha.”
Mặc dù bị đóng trên mặt đất nhưng Đầu Tử chỉ còn lại nửa người vẫn tỏ ra bình tĩnh như vậy, thậm chí còn có thời gian giương cằm lên với Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi tưởng rằng ngươi để mắt tới ta, nhưng thật ra là do ta muốn để cho ngươi theo dõi ta chính là để che chở cho người khác. Lần này người làm việc không phải ta mà là một người khác.”
Nói đến đây, Đầu Tử lặng lẽ trừng mắt nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
"Tốt nhất thì ngươi nói nhanh lên chút! Lão phu còn bận nhiều chuyện quan trọng hơn ngươi nhiều!”
Ngữ khí của quốc sư Đại Lương nghiêm hơn một chút.
“Hắc~hắc~hắc~Không thì ngươi cứ đoán thử xem, lần này ta lại đùa bỡn lớn cỡ nào?”
Đối mặt với những vũ khí xung quanh mình, Đầu Tử không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
“Ồ, lão phu không đoán.”
Quốc sư Đại Lương hoàn toàn không thuận theo ý hắn. Ông ta lấy kiếm Tinh Túc ra chuẩn bị chém lên người Đầu Tử.
"Này, đừng nóng chứ, ngươi sao lại nóng nảy như vậy, ta nói ta nói, vất vả làm ruộng nhiều năm như vậy vì ngày hôm nay mà lạnh cóng.”
"Hahaha, có phải các ngươi cho rằng Tọa Vong Đạo chúng ta không thể đùa giỡn với Long Mạch sao? Này, các huynh đệ của ta hết lần này đến lần khác đều không tin tà ma này! Cục diện lần này đều sắp đặt cho hoàng đế Đại Lương các ngươi đó.”
"Nếu đã không thể động vào Long Mạch, vậy thì cứ đào gốc rễ của Long Mạch đi! Hahaha, có phải nghĩ rằng hoàng đế Đại Lương đã được chọn ra rồi? Tiểu tử đó gọi là Cơ Lâm?"
“Hửm?”
Nghe vậy, quốc sư Đại Lương cau mày, chợt nhớ ra điều gì đó.